Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỚ ĐƯỢC CHÀNG QUÂN SƯ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:44:18
Lượt xem: 108

"Không, hỏi thẳng anh," Lục Dực cười nói, "Anh có thể thề độc lần nữa, nếu anh nói dối thì sẽ bị liệt... "

 

Tôi ngắt lời anh: "Anh không thể thề cái khác được sao?"

 

Cái đó có thể liên quan đến tôi mà.

 

"Thề sẽ hói đầu nhé?"

 

Tôi liếc nhìn đỉnh đầu rậm rạp của anh, lắc đầu: "Em không thích người hói đầu."

 

Lục Dực lại cười, cậu ấy đứng dậy kéo lấy tay tôi: "Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện nhé?"

 

Anh nói tôi là mối tình đầu của anh.

 

Có lẽ thấy tôi không tin, anh đưa điện thoại cho tôi.

 

"Ý gì đây?"

 

"Để em kiểm tra điện thoại, xem có phát hiện gì không."

 

Tôi trả lại điện thoại cho anh và lắc đầu: "Em không muốn."

 

Lục Dực lại đưa điện thoại cho tôi, ý tứ không rõ: "Yên tâm, anh sẽ không kiểm tra điện thoại của em đâu."

 

Ch-ế-t thật, hình như anh ấy thực sự có chút hiểu tôi rồi.

 

Điện thoại của Lục Dực rất sạch sẽ, chỉ có mấy ứng dụng trò chuyện hàng ngày, trò chơi, âm nhạc và học tập.

 

Tôi ngước mắt nhìn anh, hỏi nhỏ: "Vậy album ảnh và lịch sử trình duyệt có thể xem không?"

 

Lục Dực: "... Album ảnh thì được, còn lịch sử trình duyệt để khi nào chúng ta thân hơn rồi hãy xem nhé? Cho anh giữ chút riêng tư."

 

10.

 

Mối quan hệ giữa tôi và Lục Dực phát triển nhanh như tên lửa, đặc biệt là khi so sánh với Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thược.

 

Hôm đó Mạnh Minh Kiều đi biển về kể với tôi rằng cô nàng và đối tượng mập mờ đã nắm tay nhau.

 

Còn Lục Dực thì đã chủ động dắt tôi vào một góc khuất không người, kéo tay tôi chạm vào cơ bụng của anh ấy.

 

Tôi và Lục Dực xác định quan hệ kỳ thực đã xảy ra vào một đêm mưa.

 

Tôi bận việc ở câu lạc bộ đến tối, khi chuẩn bị đi về thì phát hiện ngoài trời đang mưa xối xả, Lục Dực mang ô đến cho tôi rồi tiễn tôi về ký túc xá.

 

Khi đó anh vừa tắm xong, trên người còn mùi sữa tắm rất thơm.

 

Tiếng mưa giấu đi tiếng tim đập thình thịch.

 

Đột nhiên tôi rất muốn hôn anh.

 

Khi tôi ngước mắt nhìn anh, không biết có phải ánh mắt quá rõ ràng không mà Lục Dực đã nhận ra.

 

Anh ấy nói: "Anh không hôn ai ngoài bạn gái của mình."

 

Rất ra dáng đàn ông tử tế.

 

Cũng không biết là ai đã từng gửi cho tôi ảnh bán kh-ỏ-a thân trên điện thoại.

 

Thế là tôi ngoắc lấy ngón út của anh: "Vậy anh muốn hẹn hò với em không?"

 

"Có."

 

Giây tiếp theo, Lục Dực cúi đầu hôn lên môi tôi, chiếc ô hạ xuống, che đi tầm nhìn bên ngoài.

 

Môi anh ấy mềm quá.

 

Tiếng mưa giống như tiếng tim tôi đang đập, "bùm bùm bùm."

 

Tôi và Lục Dực đã hẹn hò, trong khi Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước vẫn còn trong giai đoạn mập mờ. Đến gần cuối kỳ, hai người họ còn hẹn nhau cùng đi thư viện.

 

Trước đó, thực ra tôi và Lục Dực cũng đã nghĩ cách để ghép đôi hai người đó, nhưng cũng giống như nhỏ bạn vô dụng của tôi, cậu bạn của anh cũng không nên cơm cháo gì.

 

Tầng sa mỏng đó vẫn chưa bị phá vỡ.

 

Chuyện tôi và Lục Dực hẹn hò cũng chưa nói với họ, kế hoạch ban đầu là chúng tôi sẽ thú nhận sau khi thi cuối kỳ xong.

 

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

 

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, tôi chỉ còn phải đau đầu một bài luận, deadline vẫn còn mấy ngày, nên tôi và Lục Dực hẹn nhau ra ngoài ăn tối.

 

Trên đường về, chúng tôi hôn nhau trong một con ngõ tối tăm, vắng vẻ ngoài cổng trường.

 

Tôi rất thích hôn Lục Dực, anh ấy có một hương vị thơm thơm, mềm mềm. Mặc dù anh không bao giờ thừa nhận, cứ khoe cơ bắp để chứng minh mình mạnh mẽ.

 

Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong chuyện hôn hít, chúng tôi đều rất nồng nhiệt.

 

Trong thời gian ôn thi, không chỉ gặp nhau ít hơn mà ngay cả việc thân mật cũng ít đi.

 

Hai chúng tôi đang hôn nhau say đắm dưới ánh sáng mờ ảo, những ngón tay thon dài của Lục Dực đặt sau gáy tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da ở nơi ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-duoc-chang-quan-su/chuong-5.html.]

Cho đến khi nghe thấy có người gọi tên tôi từ đằng sau: "Phi Phi?"

 

Giọng nói này nghe rất quen, tôi sững người.

 

Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thược.

 

Hai người đó trông như vừa đi hẹn hò về, vai kề vai, tay cũng gần như chạm nhau, chỉ là chưa nắm tay.

 

Nụ hôn bị gián đoạn, Lục Dực cũng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía họ.

 

Trên môi anh còn dính son của tôi.

 

11.

 

Không cần phải giải thích gì thêm.

 

Hai người đó trực tiếp tóm được tôi và Lục Dực đang hôn nhau.

 

Sau đó, Mạnh Minh Kiều hỏi riêng tôi với vẻ không thể tin nổi: "Hai cậu rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Hai cậu mới quen nhau bao lâu đâu?"

 

Tôi thở dài nhìn cô nàng: "Cưng à, không phải ai cũng có thể mập mờ cả năm như cậu đâu."

 

Thông thường, nếu giai đoạn mập mờ kéo dài hơn nửa năm, hoặc là sẽ thành đôi, hoặc là đứt gánh.

 

Nếu không hiểu rõ về Mạnh Minh Kiều, tiện thể hiểu một chút về Từ Cảnh Thước, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng một trong hai người họ là kẻ thả thính lăng nhăng.

 

Hai người chậm rãi và yêu đương trong sáng như vậy có thể đến với nhau quả là khó được.

 

Mạnh Minh Kiều suy nghĩ một lúc, rồi ngước mắt lên hỏi tôi: "Phi Phi, vậy cậu có nghĩ anh ấy thích tớ không?"

 

"... Nếu không thích cậu, thì tại sao lại cùng cậu đến thư viện, chơi game với cậu, thức khuya cùng cậu, và còn thường xuyên rủ cậu đi chơi vào cuối tuần hả?"

 

Có một khoảng thời gian, tôi thậm chí phải cạnh tranh với Từ Cảnh Thước để cướp cuộc hẹn với Mạnh Minh Kiều.

 

"Vậy coi như là tớ đã cưa đổ anh ấy rồi nhỉ?"

 

Tôi: "..."

 

Đôi khi làm quân sư tình yêu thật khó, nhưng bây giờ tôi cũng không biết liệu mình có được coi là quân sư không nữa.

 

Dù sao ai ai cũng nói làm quân sư thì không ra chiến trường.

 

Tôi không chỉ ra chiến trường mà còn hạ gục được quân sư đối thủ nữa.

 

Kỳ nghỉ đông tôi không vội về nhà, nghe Lục Dực nói cậu bạn thân của anh đang chuẩn bị tỏ tình.

 

Rất có thể là bị chúng tôi kích thích, tiến độ bỗng nhiên tăng vọt.

 

Tôi đang ở trong căn hộ nhỏ ngoài trường của Lục Dực, có một hôm tình cờ tìm thấy một bức ảnh bất ngờ ở mục lưu trữ trong WeChat của anh.

 

Người trong ảnh là tôi, nhưng thời gian hiển thị dưới mục lưu trữ rõ ràng là từ năm trước.

 

Điều trùng hợp là tôi đã từng thấy bức ảnh này rồi.

 

Khi đó trường tổ chức đại hội thể thao, tôi đăng ký tham gia chạy 200 mét, mặc đồng phục của khoa.

 

Mặt mộc hoàn toàn, không biết ai đã chụp ảnh tôi rồi đăng lên confession của trường để tìm crush.

 

Khiến thời gian đó có rất nhiều người không biết lấy thông tin liên lạc của tôi từ đâu rồi gửi kết bạn.

 

Tôi cầm bức ảnh trực tiếp đi hỏi Lục Dực đang ngồi trên ghế vi tính, ngồi lên đùi anh: "Bức ảnh này là sao? Thời gian anh lưu bức ảnh này chúng ta còn chưa quen nhau mà?"

 

"Đừng nói với em là anh chụp bức ảnh này đấy nhé."

 

Lục Dực hôn tôi một cái, thản nhiên nói: "Tải về trên confession, sao nào?"

 

Anh nói: "Anh không cần biết là crush của ai, nhưng khi đã đăng lên confession và bị anh nhìn thấy thì đó chính là crush của anh."

 

Một anh chàng rất thẳng thắn.

 

Câu hỏi cuối cùng cũng có đáp án, tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy: "Quả nhiên là anh cố ý tiếp cận em."

 

Chả trách ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy anh chàng này có ý định mờ ám với mình, còn tưởng anh thật sự chỉ vì anh em.

 

Lục Dực khẽ cười, đôi mắt đào hoa lại lần nữa phóng điện về phía tôi: "Sao lại gọi là cố ý được, đây chính là duyên phận của hai ta. Nếu không thì trường mình lớn như vậy, tại sao bạn em lại tình cờ thích đúng thằng bạn ngốc của anh?"

 

Lý lẽ của anh đúng là vô tận.

 

Lục Dực nói rằng, thích thầm không khác gì cuộc chiến hỗn loạn một người, nhưng anh ấy không tin vào số phận, không cố gắng một lần sao biết được có thể sớm chiều bên nhau hay không.

 

"Biến đi, ai muốn sớm chiều bên nhau với anh chứ?"

 

Bạn trai biết dùng ánh mắt phóng điện của tôi thở dài: "Tối qua em còn sờ cơ bụng, cơ n.g.ự.c của anh rồi gọi anh là cưng cơ mà, bây giờ không muốn sờ nữa à?"

 

"……"

 

"Không sờ cơ bụng thì muốn sờ chỗ khác à, nhanh quá không vậy? Anh không phải là người dễ dãi đâu nhé."

 

"……"

 

Loading...