Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:16:32
Lượt xem: 1,323
7
Con của ta không còn nữa, ta muốn về nhà, ta muốn nhào vào lòng phụ thân khóc rống lên mà nói với ông rằng, ta sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Trạm nữa. Thế nhưng thủ vệ ở cửa nhận lệnh của công chúa không chịu thả ta đi, Thẩm Trạm cũng không đến thăm ta.
Mùa đông đến, tuyết rơi đọng lại trên cành, lọ mực nước trong phòng đã sớm đông lại thành băng. Ta dùng nhiệt độ cơ thể mình làm tan chảy nó, học theo kỹ thuật mà Thẩm Trạm đã từng dạy, từng chút từng chút mài mực ra nước.
Ta viết cho Thẩm Trạm hết phong thư này đến phong thư khác, cầu xin tùy tùng thân cận A Vũ bên cạnh hắn giao thư cho hắn.
A Vũ không đành lòng mới nói cho ta biết: "Phu nhân, đại nhân hiện giờ, cái gì cũng không nhớ rõ nữa.”
“Không nhớ gì nữa sao? Không nhớ là tốt nhất, nếu đại nhân đã không nhớ gì nữa thì thả ta về nhà sớm một chút.”
Ta chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin hắn, A Vũ không thể làm gì được, đành phải tiếp nhận phong thư rồi nói cho ta biết: "Phu nhân, ta cũng không biết đại nhân có đọc nó hay không.”
Có một lần, Thẩm Trạm lại đi ngang qua hậu viện nơi ta ở. Ta xông lên hô to, đám thủ vệ vội vàng ngăn ta lại: "Thẩm Trạm, Thẩm Trạm, thả ta đi đi, ta muốn về nhà.”
Thẩm Trạm quay đầu lại, sắc mặt hắn tái nhợt, ngơ ngác nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
“A Vũ, làm cho nàng ta im lặng đi.”
A Vũ nghe lệnh, đi tới, thở dài nói một tiếng với ta: "Phu nhân, đại nhân bị bệnh rồi, không nên quấy rầy ngài ấy.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu lau nước mắt, nhìn theo bóng lưng gầy gò của Thẩm Trạm, chờ mong hắn sớm ngày khỏi bệnh mà thả ta đi. Nhưng ta không chờ được Thẩm Trạm đến, lại thấy trưởng công chúa Trần Sương nổi giận tìm đến một lần nữa.
Trần Sương vẫn không một tiếng chào hỏi mà đá văng cửa phòng của ta, nàng ta dùng những ngón tay sắc nhọn bóp chặt hàm dưới của ta, nghiến răng hỏi: "Ngươi náo loạn muốn về nhà phải không?"
Nước mắt ta vòng quanh hốc mắt, ta thật sự rất muốn về nhà. Lúc ta rời đi, thân thể cha ta đã rất không tốt. Lâu như vậy ta còn không về nhà, cha ta thật sự sẽ lo lắng ta gặp chuyện xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vinh-vien-khong-bao-gio-gap-lai/6.html.]
Ta gật gật đầu, nói với nàng: "Công chúa, xin người hãy thả thiếp thân về nhà đi, thiếp thân thật sự sẽ không dây dưa gì đến Thẩm đại nhân nữa.”
Trưởng công chúa buông ta ra, các cung nữ lập tức cầm lấy khăn tay giúp nàng lau sạch những ngón tay đã chạm vào ta. Nàng ta đứng ở cửa, ánh nắng mặt trời mùa đông chiếu lên người ta, nhưng cũng không làm cho ta cảm thấy có chút ấm áp nào.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Ngươi muốn về nhà?" Nàng ta hỏi lại một lần nữa, đột nhiên bắt đầu cười nhạo báng, nụ cười kia khiến đáy lòng ta phát lạnh. Nàng ta quay đầu nhìn ta, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nhưng thần sắc lạnh lùng, lãnh đạm: "Cũng đúng, ngươi ở đây thiếu tin tức nên còn chưa biết, phụ thân ngươi đã sớm c..hết rồi."
Ta vừa sốc vừa đau đớn, xông lên muốn hỏi nàng ta, phụ thân ta rốt cuộc là bị làm sao. Các cung nữ vội vây quanh nàng, chỉ nghe nàng ta tao nhã đứng dưới ánh mặt trời, chậm rãi nói: "Phụ thân ngươi, vào cái đêm ngươi lén lút trốn đi, đã lâm bệnh nặng mà qua đời. Đỗ Thanh Lan, ngươi cứ an phận chờ xem Thẩm Trạm trải mười dặm hồng trang cưới ta đi.”
Dưới sự hộ tống của đám cung nữ, nàng ta đi ra khỏi hậu viện. Ta không ngừng vùng vẫy và la hét nhưng bị lính canh chặn ở cửa. Cuối cùng A Vũ cũng tới.
Ta hỏi A Vũ: "A Vũ, phụ thân ta, thật sự đã mất rồi sao?”
A Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt ta. Có đôi khi ta cảm thấy, tùy tùng bên cạnh Thẩm Trạm còn có lương tâm hơn cả Thẩm Trạm, một chuyện quan trọng như vậy, ta lại biết được từ miệng người khác. Có điều, ta căn bản không tin những lời trưởng công chúa nói chút nào.
Thế mà A Vũ lại gật đầu, hắn từ trong n.g.ự.c móc ra một chồng thư thật dày, một phong lại một phong thư ta từng bảo hắn gửi về nhà, nói xin lỗi ta: "Phu nhân, thật xin lỗi người, phụ thân người đã qua đời rồi. Thẩm đại nhân sợ người thương tâm quá độ, không muốn ta nói cho người biết.”
Hắn lại lấy từ trong n.g.ự.c ra một chồng thư mà ta dặn hắn đưa cho Thẩm Trạm: "Phu nhân, thật xin lỗi, đại nhân chưa từng đọc qua một bức thư nào.”
8
Ta như phát điên, ôm lấy quần áo của con mình, lật từng trang từng trang thư ta đã viết. Tất nhiên, ta chỉ đọc những bức thư mà ta đã viết cho phụ thân ta. Còn những bức thư ta viết cho Thẩm Trạm, ta chậm rãi xé rách từng bức một.
Ngày đó, giữa lúc cả kinh thành đang hân hoan vui mừng, ta treo mảnh lụa lên xà nhà, c..hết trong màn đêm tĩnh mịch của hậu viện.
Thẩm Trạm cũng phát điên rồi. Đêm hôm đó, hắn vốn dĩ nên cùng công chúa động phòng hoa chúc, nhưng lại rời đi ngay trong tiệc rượu, lao như điên vọt tới hậu viện tìm những phong thư ta đã xé rách.