Vĩnh Ninh - Chương 15 - Phiên Ngoại 2
Cập nhật lúc: 2025-02-28 15:58:18
Lượt xem: 552
Nhưng Thái hậu biết chuyện.
Bà sai người g.i.ế.c đứa trẻ đó.
"Một đứa con hoang, giữ lại làm gì?"
"Nó không phải con hoang, nó là hoàng tự, là cốt nhục của ta!"
"Hừ, danh không chính, ngôn không thuận, sinh ra cũng không nuôi lớn được. Chẳng lẽ con muốn phong vị cho Chúc Vĩnh Ninh?"
"Thì sao chứ?!"
"Ngươi… ngươi đúng là nghịch tử! Ngươi quên năm xưa mẫu tử ta đã phải chịu đựng những gì sao?"
"Mẫu hậu, người già rồi, nghỉ ngơi nhiều đi. Chuyện của trẫm, trẫm tự quyết định."
Đây là lần đầu tiên hắn cãi lại mẫu hậu.
Vì Chúc Vĩnh Ninh.
Mất đi đứa con, ánh mắt nàng nhìn hắn tựa tro tàn.
Nhưng tận sâu trong đó, hắn vẫn thấy được ngọn lửa hận thù.
Quan hệ giữa bọn họ từ nhỏ đến lớn vốn chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng lần này, giữa hai người như tồn tại một vách ngăn vĩnh viễn không thể vượt qua.
Không bao lâu sau, cũng không biết Chúc Vĩnh Ninh đã nghĩ thông điều gì, vậy mà lại chịu nhảy múa trong thọ yến.
Nàng nhất định không phải múa vì Thái hậu.
Vậy thì, điệu múa này, chắc chắn là dành cho hắn rồi.
Tiêu Cảnh Thừa rất vui.
Nửa đêm hắn đến tìm nàng, định bụng khôi phục lại quan hệ.
Kết quả, hắn mới phát hiện—điệu múa ấy, nàng dành cho một ám vệ.
Hắn tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau.
Cơn phẫn nộ trào dâng, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó mà hắn giữ kín bao năm qua đã bị người khác lén lút đánh cắp.
Hắn ra lệnh "chém tại chỗ".
Nhưng khi thấy nàng trúng tên, hắn lại hoảng hốt đến cực điểm, bất chấp tất cả mà lao đến.
"Chúc Vĩnh Ninh—!"
Hắn đã dùng không ít thủ đoạn, cuối cùng cũng khiến người vốn thà c.h.ế.t không khuất phục kia, quỳ gối dưới chân hắn.
Như vậy mới đúng.
Hắn tha thứ cho sự bất trinh của nàng, ban cho nàng phong hiệu Tần phi, thậm chí còn dẹp bỏ mọi lời phản đối, ban cho nàng cung điện vượt cấp chế.
Bảy ngày sau nhập cung.
Lần này, bọn họ sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Rồi bọn họ sẽ có một đứa con khác.
Phiên Ngoại 2
Tống Tiêu không hiểu vì sao Vĩnh Ninh công chúa luôn cảm thấy bản thân bẩn.
Vậy còn hắn thì sao?
Hắn đã từng nhận bao nhiêu nhiệm vụ ám sát, có bẩn không?
Hoàng thất làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn, có bẩn không?
Trong cung, ai mà chưa từng nhuốm máu?
Chủ nhân trong cung chỉ coi ám vệ như một thanh đao tiện tay, duy chỉ có Vĩnh Ninh—
Nàng hỏi hắn có lạnh hay không.
Nàng rủ hắn cùng ăn bánh bao.
Công chúa thích đẹp, lại nhiều lời, suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, trang sức hoa lệ cài đầy đầu, đi đến đâu leng keng đến đó.
"Tiểu ám vệ, ta có đẹp không?"
"Tiểu ám vệ, ngươi nói ta nên đeo cái nào?"
Hắn thì biết cái nào tốt hơn chứ?
Đám trâm cài lấp lánh ánh vàng ấy, trong mắt hắn chẳng có gì khác biệt cả.
"Bên phải."
"Vì sao?"
"Nhỏ, dễ ẩn nấp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vinh-ninh/chuong-15-phien-ngoai-2.html.]
Hắn tùy tiện bịa ra một lý do.
Công chúa lại tức giận, bĩu môi trách móc:
"Ngươi đúng là chẳng có mắt thẩm mỹ gì hết. Bổn cung cứ đeo cái to đấy!"
Nàng cài lên chiếc trâm cỡ lớn, trên trán điểm thêm hoa điền đỏ như đóa mai nở rộ, tà váy xòe rộng, tựa một làn sóng dịu dàng lướt qua lòng hắn.
Chúc Vĩnh Ninh thường lén khóc vào ban đêm, cắn chặt răng, không phát ra tiếng động, tưởng rằng hắn không biết.
Nhưng thật ra, hắn biết hết.
Chỉ là không biết tại sao nàng không chịu khóc thành tiếng.
Có những lúc, hắn ngồi trên xà nhà, lặng lẽ vẽ theo đường nét đôi mày nàng trong không trung, lòng quặn thắt từng cơn.
Đừng khóc nữa.
Ta ở đây với nàng.
Tống Tiêu biết rằng những ngày tháng như vậy sẽ không kéo dài lâu.
Nàng chỉ là một nhiệm vụ mà hắn tiếp nhận.
Nhưng hắn không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Hắn bị điều đi chỗ khác, đến khi trở về, nàng đã nằm trong vũng máu.
Ngự y giỏi nhất đều ở trong cung, hắn ôm nàng lao đi như điên, không ngoảnh đầu lại.
Ban đầu, m.á.u của nàng còn nóng hổi.
Chạy được một đoạn, nó dần đặc quánh, m.á.u không chảy nữa.
Nàng chỉ có từng đó m.á.u thôi.
Nếu chảy hết rồi, nàng cũng chẳng còn nữa.
Giữa đêm gió lạnh cắt da, hắn có thể cảm nhận được cơ thể nàng đang dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn ngước lên, thấy có vài "người" đang lê bước với dây xích trên tay.
Bọn chúng lơ lửng giữa không trung, có lẽ là sứ giả của Địa phủ đến câu hồn.
Tống Tiêu ngạc nhiên khi bản thân có thể nhìn thấy âm vật.
Nhưng những kẻ đó thậm chí còn kinh hãi hơn hắn, giọng nói run rẩy:
"Quỷ… Quỷ sai đại nhân, ngài… ngài có thể nhìn thấy tiểu nhân sao?"
Hắn không muốn nói nhiều với lũ quỷ này, chỉ nâng kiếm, lạnh lùng ra lệnh:
"Không được câu hồn nàng."
"Nhưng… trên sinh mệnh bộ ghi rõ, thọ mệnh của Chúc Vĩnh Ninh đã tận… Đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ làm theo lệnh thôi."
"Còn cách nào khác không?"
Hắn lạnh lùng trừng mắt, đám quỷ sai run lẩy bẩy, khó xử đáp:
"Có thì có… chỉ là…"
"Nói."
"Nếu đổi mệnh, Quỷ sai đại nhân không chỉ phải chịu thống khổ cực hình, mà còn… kiếp này ở nhân gian… không thể c.h.ế.t tử tế."
Thì ra chỉ có thế.
Hắn còn tưởng là phải thu thập kỳ trân dị bảo gì đó.
Thế là hắn đổi mệnh với nàng.
Khi cơn mưa tên giăng kín trời, hắn từng nghĩ rằng, nếu c.h.ế.t cùng nhau, cũng coi như một loại giải thoát.
Nhưng đến lúc thấy công chúa trúng tên, hắn lại hối hận.
Nàng là kim chi ngọc diệp, sao có thể chịu được?
Hắn không thể c.h.ế.t tử tế, vậy hà tất gì phải kéo nàng theo cùng?
Lưỡi đao lạnh lẽo bao vây xung quanh, hắn bị áp giải đi, chịu đủ mọi cực hình.
Xương bị rút từng đoạn, đau đến mức hắn không còn tỉnh táo nữa.
Hành hạ vài ngày, có lẽ bọn họ cũng thấy mệt mỏi, rốt cuộc đồng ý ban cho hắn một cái c.h.ế.t chóng vánh.
Nhưng mà, nghĩ lại thì—đám quỷ sai kia đã gọi hắn là Quỷ sai đại nhân.
Vậy thì, bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau ở Địa phủ, đúng không?
Đến lúc đó, hắn sẽ đến đón nàng.
Hồng Trần Vô Định
Lần này, sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Hoàn