Vĩnh An Năm Thứ Mười Lăm - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-28 01:38:19
Lượt xem: 372
Đến khi ta và Củng hiền phi đến nơi, cung của Hoài Ngọc đã tan hoang, trên mặt Lưu Đán còn dính vết máu.
Ta quát lớn: “Rốt cuộc con muốn phát điên đến bao giờ?”
Hoài Ngọc cầm kiếm nói: “Phụ hoàng có từng coi chúng ta là con của mình không? Lúc nào cũng chỉ biết tung hoành ngang dọc, chế giễu lẫn nhau. Lưu Chấn đã chết, hắn c.h.ế.t là do phụ hoàng hại...”
Ta bước nhanh tới, giáng cho nàng một cái tát thật mạnh.
"Con cầm kiếm ra oai thì có bản lĩnh gì, muốn bôi nhọ phụ hoàng con, sao không dùng kiếm g.i.ế.c ta và Lưu Đán trước đi, để con được toại nguyện!"
Củng Hiền phi ra lệnh phong tỏa tin tức trong cung, rồi cho Lưu Mậu và Lưu Đán lui xuống.
Nàng đoạt lấy kiếm của Hoài Ngọc, trong chớp mắt, vung kiếm một cái, găm chặt vào cột điện trong cung.
Hoài Ngọc lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Công chúa muốn báo thù? Vậy để ta kể cho ngươi nghe một chuyện cũ của năm Vĩnh An thứ mười lăm..."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
66
Năm Vĩnh An thứ mười lăm, đến nay đã mười bảy năm trôi qua.
Lúc Địch Nhung mới xâm lược.
Thám báo tiền tuyến của quân Quách gia bị thuộc hạ của Tứ Hoàng tử năm đó mua chuộc.
Hắn cố tình che giấu quân số của Địch Nhung, khiến quân Quách gia trở tay không kịp, phải trả giá bằng một nửa thương vong mới đánh lui được vòng vây của Địch Nhung.
Sau đó, phụ tử nhà họ Liễu lại không chịu báo cáo khi quân Quách gia cầu viện, khiến quân Quách gia bị mắc kẹt trên chiến trường ba ngày liền, tàn binh bại tướng cuối cùng bị Địch Nhung tàn sát thê thảm.
Tám vạn binh sĩ của quân Quách gia đều tử trận ngoài U Quan.
Địch Nhung đánh bại "bức tường thành" trấn giữ biên giới phía Bắc của quân Quách gia, một mạch đánh chiếm U Quan.
Binh sĩ ở biên giới phía Bắc không sợ sống chết, cùng nhau chống địch.
Tỷ tỷ của ta, trưởng nữ của Thái thú Linh Châu, Tiết Bách Cơ, trên đường đến doanh trại Linh Châu báo tin cho Sóc Châu, đã gặp phải đội quân tiên phong của Địch Nhung.
Nàng một mình dụ địch quân Địch Nhung vào trong thung lũng phục kích, cuối cùng bị truy đuổi đến vách núi, không còn đường lui, cưỡi ngựa nhảy xuống vực.
Mười sáu tòa thành ở biên giới phía Bắc lần lượt có sáu tòa bị Địch Nhung chiếm đóng.
Mười tòa thành còn lại lương thảo thiếu thốn, binh lực không đủ, nhiều lần cầu cứu Vương sư.
Vương sư dẫn quân nhưng lại án binh bất động ở phía sau, chậm chạp không tiến lên phản công.
Đệ đệ cùng phụ thân khác mẫu thân của ta, Tiết Quý Sùng, bị bắt khi đang vận chuyển quân nhu ngoài thành Linh Châu, người đi cùng khai ra hắn là nhi tử của Thái thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vinh-an-nam-thu-muoi-lam/chuong-18.html.]
Địch Nhung áp giải hắn đến dưới thành Linh Châu, uy h.i.ế.p phụ thân ta mở cửa đầu hàng.
Tiết Quý Sùng lớn tiếng hô to không chịu khuất phục, cuối cùng bị Địch Nhung chặt ngón tay, móc mắt, c.h.ế.t thảm vô cùng.
Hắn là huynh muội cùng mẫu thân với Trinh Nương, là Nhị Lang không được coi trọng trong nhà.
Nhưng đến chết, hắn cũng không cầu xin tha thứ nửa lời.
...
Mãi đến khi Địch Nhung cướp bóc một phen, thu được vô số chiến lợi phẩm, Tứ Hoàng tử trong Vương sư mới phái người đến doanh trại địch: nghị hòa.
Đây chính là việc Lưu Cạnh Đường đã làm lúc mới tranh giành ngôi vị Thái tử, để lập được chiến công hiển hách.
Các gia tộc lớn ở biên giới phía Bắc ban đầu đều bị Địch Nhung thanh trừng một lượt, sau chiến tranh muốn khôi phục lại cũng khó như xưa.
Lưu Cạnh Đường dựa vào đó chiếm cứ Yến Địa làm căn cứ, tạo nên thế lực cát cứ ban đầu cho mình.
Ngay khi Lưu Cạnh Đường đăng cơ, nếu không phải nhà họ Liễu ở Hà Đông kiêu căng ngạo mạn, lộng quyền ở Yến Địa, âm thầm uy h.i.ế.p đến căn cơ của Lưu Cạnh Đường,
thì nhà họ Tiết ở Thanh Châu chúng ta làm sao có thể thay thế được.
Mấy năm Lưu Cạnh Đường đăng cơ, ta và Củng Hiền phi hợp lực, cố gắng kiềm chế tên Hoàng đế chó c.h.ế.t kia chìm đắm trong ôn nhu hương, quyền lên tiếng của quân vương tiền triều đã sớm bị tước đoạt.
Lý tỷ tỷ từng cảnh báo hai chúng ta, bản chất của việc tranh đấu sủng ái trong cung chẳng qua là chiến thắng của đế vương, nỗi bi ai của phi tần.
Từ Liễu Văn Dương đến Tiêu Như Khanh, còn có Lư Cơ, Bùi Thi, cùng vô số nữ tử trong hậu cung.
Sinh mệnh của họ xinh đẹp như hoa tươi, điểm xuyết trên tấm lụa gấm tinh xảo của triều đại.
Từ sắc màu tươi tắn đến ảm đạm ảm đạm, một đóa tàn phai, lại có vài đóa tranh nhau nở rộ.
Nhưng họ đều không nhìn thấy, tấm lụa gấm kia rõ ràng là đang mặc trên người một mình đế vương.
67
Sau khi Lưu Chấn chết.
Hoàng đế lấy cớ lập lại Thái tử, cho bách quan tiến cử.
Có một phe đề cử Lưu Mậu, theo thứ tự lớn nhỏ thì phải đến lượt hắn, nói hắn tính tình ôn hòa, đối xử với người khác khiêm nhường, nếu lập làm Thái tử là phúc của quốc gia.
Lại có một phe đề cử Lưu Đán, nói cậu của hắn trấn giữ U Quan nhiều năm, trung thành có thể thấy rõ, hơn nữa lúc tiên đế tuổi cao sức yếu rất sủng ái đứa nhi tử này, thường xuyên khen ngợi hắn thông minh hiếu thảo.
Hai phe đều có lý lẽ riêng, nhưng không ai nhắc đến Hoàng tử thứ tư Lưu Khởi do Vương Chiêu nghi sinh ra.
Đó là người nhi tử giống Lưu Cạnh Đường nhất trong số các Hoàng tử, cũng là người nhi tử hắn thực sự muốn lập.
Sau khi tan triều, Hoàng đế đến cung của Vương Chiêu nghi, khẽ nhắc đến chuyện này.