Vi Vũ Lạc Hải Đường - Chương 13.2-14.1
Cập nhật lúc: 2024-06-11 16:08:41
Lượt xem: 1,507
Ân oán rõ ràng, thật sự là ân oán rõ ràng!
Có lẽ là không quen với sự im lặng của ta, Ô Tố Nhĩ nhẹ nhàng vỗ tay, lực lượng đang kiềm chế ta đột nhiên biến mất.
Xác nhận có thể tự do nói chuyện, ta thở phào nhẹ nhõm.
Với tình hình hiện tại, ta không thể chọc giận Ô Tố Nhĩ được nữa, chỉ có thể tạm thời đuổi hắn đi, rồi tính kế sau.
Hắng giọng, ta cố ý nói khiến hắn phải ghê tởm:
"Ngươi thích ta như vậy à, vậy dễ thôi.”
"Như vậy đi, ngươi về Nam Cương mang ít quân đến đây, giúp ta lên ngôi nữ đế, sau đó ta sẽ nạp cả hai người vào hậu cung.”
"Hôm nay đến ngươi thị tẩm, ngày mai đến Bùi Thanh Chi thị tẩm.”
"Ngươi hay nóng giận như vậy, thì gọi là Khí phi, Bùi Thanh Chi nói chuyện thẳng thắn, thì gọi là Thẳng phi.”
"Đến lúc đó, hai người sẽ là huynh đệ tốt, cùng nhau sinh cho ta mấy đứa con trai mập mạp, chẳng phải là việc tốt đẹp cho cả ba sao?"
Sắc mặt Ô Tố Nhĩ cứng đờ, không thể tin được nhìn ta.
Trong lòng ta vui mừng, tiếp tục thêm dầu vào lửa:
Anan
"Quy củ đối với phi tần ở Đại Hạ chúng ta cũng không nhiều, ngươi chỉ cần mỗi ngày đứng đó phục vụ ta dùng bữa, quỳ đó nghe ta nói chuyện là được.”
"Đúng rồi, bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất, ngươi phải cố gắng lên, cố gắng sinh một hoàng tử.”
"Nếu sinh toàn là công chúa, vậy thì bụng ngươi quá vô dụng.”
"Đến lúc đó, cũng đừng trách ta nạp thêm mấy phi tần, dù sao thì Tô gia chúng ta, cũng có ngôi vua cần người kế thừa."
Ta càng nói càng hăng, gần như là tuôn một tràng.
Sắc mặt Ô Tố Nhĩ càng lúc càng khó coi, đến cuối cùng, hắn nhịn không được bịt miệng ta lại, thấp giọng cảnh cáo:
"Tô Ninh Ngọc, đủ rồi!”
"Dù ngươi có giở thủ đoạn gì, cũng đừng hòng thoát khỏi ta, cả đời này, ngươi chỉ có thể gả cho ta."
Nói xong, hắn buông ta ra, xoay người bỏ đi.
Trông hắn lúc này, gần như là bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-vu-lac-hai-duong/chuong-13-2-14-1.html.]
Chương 14: Quyết Tuyệt
Một ngày trước khi đến Nam Cương, Ô Tố Nhĩ đến tìm ta.
Như thể thở phào nhẹ nhõm, hắn nhướng mày, chỉ cho ta nhìn núi sông ở phía xa:
"Sau này, ngươi sẽ sống ở đây."
Ta không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Ngay lúc tiếng huýt sáo vang lên, ta ngẩng phắt đầu, ở phía xa, tiếng g.i.ế.c trời đang nhanh chóng tiến lại gần.
Sắc mặt Ô Tố Nhĩ thay đổi, lập tức nhận ra điều gì đó.
Hắn nhìn ta với ánh mắt khó hiểu, sau đó xuống xe ngựa kiểm tra tình hình.
Hắn vừa rời đi, liền có người lợi dụng lúc hỗn loạn lên xe ngựa.
Nhìn thấy người đến, mắt ta đỏ hoe.
Mấy tháng không gặp, Bùi Thanh Chi càng gầy đi, ánh mắt hắn sáng quắc, đưa cho ta một viên thuốc, thấp giọng dặn dò:
"Đây là thuốc giải, công chúa mau uống đi."
Uống thuốc xong, Bùi Thanh Chi ôm ta xuống xe ngựa.
Lúc này bên ngoài xe ngựa đã hỗn loạn vô cùng, hắn linh hoạt dẫn ta né tránh khắp nơi, cuối cùng đến nơi quân Đại Hạ đóng quân.
Hai bên đối đầu, tình hình căng thẳng tột độ.
Ta đứng bên cạnh Bùi Thanh Chi, đón lấy ánh mắt u ám của Ô Tố Nhĩ, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cũng không phụ lòng ta chuẩn bị bấy lâu.
Ngày hôm đó bị trúng độc hôn mê, ta liền hiểu ra, muốn tự cứu, trước tiên phải truyền tất cả tin tức cho Bùi Thanh Chi.
Mà viết thoại bản, chính là cách tốt nhất.
Ô Tố Nhĩ ghét ta viết thoại bản, sẽ không xem kỹ, vì vậy ta cố ý viết sai chữ trong những lời muốn truyền đạt, phân bổ ở mỗi trang.
Bùi Thanh Chi dạy dỗ ta từ nhỏ, mỗi lỗi sai của ta, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Mỗi ngày đến trạm dịch nghỉ ngơi, ta đều cố ý để lại vài trang thoại bản, nhờ người đưa đến hiệu sách ở địa phương.
Sau đó từng bước, truyền tin cho Bùi Thanh Chi.