Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỊ THẾ TỬ PHI GIỐNG VỚI VƯƠNG PHI QUÁ CỐ CỦA TA - 4

Cập nhật lúc: 2025-01-04 03:31:58
Lượt xem: 4,255

Bản vẽ ta có, là ta dùng hai rổ trứng đổi từ một người bán hàng dưới núi. Bản ấy cũ kỹ, rách rưới, hình ảnh mờ nhạt, chẳng biết có làm được gì không.  

 

Hắn có lẽ nhìn thấu sự giả vờ của ta, khẽ cười, nụ cười ấy khiến ta càng thêm lo lắng.  

 

"Ngươi, ngươi được cười nữa! Nếu không, ta..."  

 

"Cô làm sao? Muốn phạt ta à?"  

 

Hắn cúi đầu, chạm nhẹ lên môi ta.  

 

Ta tròn mắt nhìn hắn, tay bất giác cuộn lại, không biết làm sao.  

 

*

 

Ta bỗng thấy sợ.  

 

Hắn trông gầy yếu, nhưng sức mạnh lại ẩn giấu khắp nơi.  

 

Ta hình như... đã trêu nhầm người.  

 

05

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt như muốn khắc ghi hình bóng ta vào sâu trong tâm trí.  

 

Ta không khỏi kéo cao cổ áo, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đã nhìn ta rất lâu rồi.  

 

Ta theo bản năng che lấy ngực, hắn quay mặt đi, khó xử thở mạnh một hơi, tay che lên mắt.  

 

"Ra ngoài." Hắn không khách sáo đuổi người, giọng khô khốc như thiếu nước.  

 

Ta nuốt nước bọt, im lặng đứng dậy rời đi.  

 

Nhưng khi quay đầu lại, ta thấy hắn vẫn nằm ngửa trên giường, tay che mắt, ánh trăng từ ô cửa sổ chưa đóng kỹ chiếu vào nhè nhẹ.  

 

*

 

Ta bỗng không nỡ rời đi.  

 

Ta quay lại, kéo tay hắn đang che mắt xuống, giữa ánh nhìn ngỡ ngàng của hắn, ta hôn hắn.  

 

Khi ta kéo dây áo hắn, hắn có né tránh, nhưng lại bị ta giữ lại.  

 

Ta nghĩ chắc hắn xấu hổ, liền đặt tay lên vai hắn, nghiêm túc nói:  

 

"Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Cả đời ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, được không?"  

 

Hắn nhìn ta, không nhúc nhích nữa, chỉ nuốt khan rồi nói: "Ta đang bị thương, nàng nhẹ chút."  

 

Ta thấy yết hầu hắn chuyển động, vội gật đầu đồng ý ngay.  

 

*

 

Đêm đó, ta không rời đi trước khi trời sáng.  

 

Ta ngủ say đến mức không biết gì, lúc tỉnh dậy thì hắn đã ngồi bên bàn đọc sách.  

 

Ta ngáp dài, thò đầu ra nhìn, thấy hắn chăm chú đọc sách, liền một chân bước lên bệ cửa sổ, định lẻn đi.  

 

Ta thầm rủa những cuốn thoại bản, toàn viết bậy, chỉ để dụ người mua sách.  

 

Khi ta xoay người nhảy qua cửa sổ, không may bị kéo cơ, quay đầu lại thì va vào một "bức tường."  

 

*

 

Hóa ra là hắn, người vừa nãy còn đang đọc sách trong phòng, giờ đã ra ngoài chắn đường ta từ lúc nào.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-the-tu-phi-giong-voi-vuong-phi-qua-co-cua-ta/4.html.]

"Lén lén lút lút muốn đi đâu?" Hắn nheo mắt nhìn ta, trong đáy mắt là sự tức giận vì ta không từ mà biệt.  

 

Ta lắc đầu, không dám nói định bỏ đi.  

 

Thấy ta co rúm trong góc tường, mắt ngân ngấn nước, hắn như nhận ra điều gì, cúi xuống hỏi: "Đau sao?"  

 

Ta thật thà đáp: "Như c.h.ế.t đi sống lại, ta không dám tìm người khác nữa."  

 

Câu nói này là thật lòng, nhưng hắn lại sa sầm mặt, ép ta vào góc tường, giọng không vui:  

 

"Người khác? Vậy ta là gì? Lời nàng hứa sẽ chịu trách nhiệm là gì?"  

 

"Thì... " Ta cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, dè dặt nói: "Thôi thì... coi như không tính nữa?"  

 

Hắn nheo mắt nhìn ta, vẻ mặt tối sầm đáng sợ, gân xanh trên cánh tay khẽ nổi lên, nếu muốn, có lẽ hắn có thể bóp nát cổ ta ngay lúc đó.  

 

*

 

Ta cố gượng nở nụ cười, dựa vào vai hắn làm nũng:  

 

"Ta đùa với chàng thôi mà, sẽ chịu trách nhiệm với chàng, đợi ta chuẩn bị đủ sính lễ, ta sẽ gả cho chàng, không thất hứa đâu. Ta rất thật thà, chưa bao giờ lừa gạt nam tử lương thiện."  

 

Thấy sắc mặt hắn dịu đi, ta nhận ra người này mềm lòng trước lời ngon ngọt.  

 

Ta luôn biết rút kinh nghiệm, cảm thấy người này thật thú vị, thế là ta quyết định không đi nữa.  

 

*

 

Sau đó, ta nói lời hay, dỗ dành hắn nấu nước giúp ta tắm, rồi lại bắt hắn xoa bóp vai lưng cho ta.  

 

Tính tình hắn không tệ, nhưng ta lại được đà lấn tới, đưa ra những yêu cầu càng quá đáng hơn.  

 

Mỗi khi thấy hắn sắp nổi giận, ta lại dịu dàng nói vài lời, dỗ hắn cam tâm nuốt giận, thật thú vị vô cùng.  

 

So với việc ta phải một mình vất vả lo từng bữa ăn, ở bên hắn vui hơn nhiều.  

 

*

 

Cho đến khi vết thương của hắn lành, hắn nói phải về quân doanh giải quyết việc quan trọng, bảo ta chờ hắn.  

 

Còn ta bị Thái úy phủ tìm về, thay tỷ gả vào nhà Tạ Thiệu.  

 

Từ đó, ta không còn gặp lại hắn nữa.  

 

Biên cương chiến loạn triền miên, ngay cả thần tiên cũng không chịu nổi cảnh năm năm chinh chiến.  

 

Huống chi là một người dễ bị ta lừa như hắn.  

 

*

 

Ta nghĩ, hắn chắc đã chuyển kiếp rồi.  

 

Hôm nay ta chỉ có thể đốt thêm ít vàng mã cho hắn.  

 

Dẫu sao, ta và hắn từng là phu thê trong nhiều ngày, cũng xem như không bạc đãi hắn.  

 

05

 

Tiết trời cuối xuân lạnh buốt, ta lại dậy muộn.  

 

Trong lúc rửa mặt, nữ quản gia vội vã chạy đến sân, báo cho ta một tin xấu động trời.  

 

"Thế tử phi, tôi đã nghe ngóng rõ rồi. Cô nương mà thế tử gia gặp mấy hôm trước họ Lâm, là tiểu thư dòng chính của nhà họ Lâm."  

 

"Chẳng phải chính là tỷ tỷ của người sao!"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta giật nảy người, không ngừng giật giật mí mắt – Tạ Thiệu quả nhiên không phải đèn cạn dầu.  

Loading...