Vị Thám Tử Ngạo Nghễ P2- [ Series Sổ Tay Suy Luận ] - Chương 39: Cái Chết Của Thầy Chủ Nhiệm (3)
Cập nhật lúc: 2025-01-16 06:08:29
Lượt xem: 30
Phòng lưu trữ nằm trên tầng bốn của tòa nhà tổng hợp, bình thường dùng để chứa những thứ như là dụng cụ giảng dạy, sách bài tập hay những thứ đại loại vậy. Mà trong tòa nhà này còn có thư viện, phòng đọc sách, phòng mỹ thuật, phòng học nhạc vân vân. Tòa nhà tổng hợp nằm ở bên cạnh dãy phòng học, chính giữa được ngăn cách bởi một bức tường rào và một cây liễu đại thụ, cảm giác có chút hẻo lánh.
Lúc này thư viện ở lầu một còn chưa đến giờ mở cửa, cửa lớn đóng chặt. Còn tầng hai tầng ba rõ ràng là cũng hoang vắng lạnh lẽo, xem ra không có một bóng người nào lảng vảng đến đây.
Chúng tôi lên lầu bốn, đi đến trước cửa phòng lưu trữ, chỉ thấy cửa phòng khép hờ.
“Thầy ơi?”
Không có ai trả lời, chúng tôi đẩy cửa ra.
Trong phòng rất tối, cửa sổ thì đóng, chỉ có chút ánh sáng rọi vào từ chỗ cửa ra vào yếu ớt chiếu sáng một mảng không gian chật hẹp. Trong không khí phảng phất mùi bụi bặm cũ kĩ lâu năm. Căn phòng này không lớn, chỉ khoảng ba mươi mét vuông, tuy chỉ nhìn sơ qua là thấy hết, nhưng bởi vì không đủ sáng nên cũng khiến người ta lười mà đi nhìn kỹ.
Tôi nhìn thấy trên đất có để một xấp vở bài tập mới, nên bước qua đó, chia cho Hạ Tảo An với Kiều Kì một ít, sau đó thì bước ra khỏi phòng.
Trên đường đi xuống lầu, Kiều Kì lại hỏi chúng tôi về chuyện liên quan đến Ác Quỷ.
“Nhưng mà, có một chuyện từ đầu đến cuối tớ vẫn không hiểu,” bước ra khỏi tòa nhà tổng hợp, tôi nói, “tại sao Ác Quỷ lại phải bắt cóc Khâu Tử Minh chứ? Giữa hắn và Khâu Tử Minh có quan hệ gì không nhỉ?”
“Cái này thì cậu hỏi tôi tôi cũng không biết đâu.” Hạ Tảo An trả lời một cách rất dứt khoát.
Dòng suy nghĩ của tôi lại quay trở lại vụ án. Một chuỗi các sự kiện xảy ra này có mối liên kết chặt chẽ với nhau, nếu giải hết tất cả các câu đố, thì năng lực của tôi còn kém xa. Huống hồ chi anh trai Mễ Kiệt của tôi cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, Ác Quỷ như muốn chơi đùa cảnh sát trong lòng bàn tay.
Vòng qua tòa nhà tổng hợp, xa xa là có thể nhìn thấy sân tập. Các bạn học trong lớp đang tiến hành các hoạt động thể dục.
“Hi!” Hùng Nghị hất mặt đi tới, “mấy cậu đang làm gì thế?”
“Chuyển vở bài tập này. Còn cậu?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cậu ấy giơ mấy quyển sách trong tay lên: “Đem sách trả lại thư viện đây. Hôm nay là ngày cuối rồi, còn không trả nữa là tớ sẽ bị phạt tiền đó.”
“Nhưng mà, thư viện còn chưa mở cửa á.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-tham-tu-ngao-nghe-p2-series-so-tay-suy-luan/chuong-39-cai-chet-cua-thay-chu-nhiem-3.html.]
“Không phải chứ.” Hùng Nghị nhìn tấm thẻ mượn sách, “chẳng phải trên này có ghi là thư viện mở cửa từ bốn giờ đến sáu giờ chiều sao?”
“Nói thì nói vậy thôi, nhưng mà tiết thứ hai ở trường xong lúc bốn giờ năm mươi phút. Bình thường mà nói, bốn giờ không có mở cửa.”
“Vậy à. Lại bị nhà trường lừa rồi, tớ rất ít khi mượn sách...” cậu ấy cười ngượng với tôi một cái, nhìn đồng hồ đeo tay, “dù sao cũng sắp học xong rồi, tớ đến trước cửa thư viện đợi luôn đây.”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên có một tiếng động bất thường xé tan sự yên tĩnh trong sân trường này.
“Có cái gì rơi xuống hả?”
Chúng tôi không rõ, theo hướng âm thanh phát ra mà chạy về phía sau tòa nhà tổng hợp. Chỉ thấy trên mặt đất có một chậu hoa vỡ tan tành. Những bông hồng trong chiếc chậu đất xiêu vẹo ma mị dưới ánh nắng, đất đen từ chính giữa b.ắ.n tung tóe ra xung quanh.
“Là từ phòng lưu trữ rơi xuống đó. Mọi người lên đó xem thử đi.”
Hùng Nghị nói với chúng tôi, sau đó thì chạy đến chỗ chậu hoa ở bên dưới, ngẩng đầu nhìn lên. Chúng tôi cũng nhất thời nhìn lên theo, không nhìn thấy được tình hình ở bên trong phòng lưu trữ, bởi vì cửa sổ vẫn đóng như khi chúng tôi đến đó.
Chúng tôi quay người đi về phía cầu thang, Hùng Nghị sau đó cũng đi theo lên.
“Kì lạ thật, ai lại ném chậu hoa xuống dưới vậy cà?”
“Không biết nữa. Ban nãy lúc tụi tớ đến phòng lưu trữ thì ở đó đâu có ai đâu.”
“Ò, vậy thì càng kì lạ hơn nữa.”
Đi lên lầu hai, tôi vô thức nhìn dãy hành lang. Cửa ở phòng mỹ thuật đang mở, bên trong hình như là đang có người.
Phòng âm nhạc trên lầu ba cũng đang mở cửa.
Chúng tôi đi lên lầu bốn, di chuyển về phía phòng lưu trữ. Cửa của phòng lưu trữ không khác gì so với lúc chúng tôi rời đi. Bầu không khí u ám và c.h.ế.t chóc xộc ra từ cánh cửa phòng được khép hờ, một cảm giác khiến người ta cảm thấy ngột ngạt từ từ bao vây lấy chúng tôi.
Tim tôi không hiểu sao lại bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đến trước cánh cửa, Hạ Tảo An đẩy cánh cửa ra, ánh sáng lập tức chiếu vào bên trong căn phòng, soi ra một t.h.i t.h.ể tay chân vặn vẹo trên mặt đất. Người ấy nằm ở đó, hai mắt mở to, miệng há hốc, giống như đang thuật lại với người đời về nỗi oan khuất của ông ấy. Cơ thể biến dạng đó, giống như một bức tranh kì lạ, từng phân từng tấc đập vào mắt chúng tôi.