Vị Thám Tử Ngạo Nghễ P1- [ Series Sổ Tay Suy Luận ] - Chương 8: Nam sinh bị bắt cóc (3)
Cập nhật lúc: 2025-01-16 05:21:25
Lượt xem: 109
Tôi xoa xoa lòng bàn tay bị đau, đột nhiên nghĩ ra, nếu như thủ phạm cũng không thân thuộc chỗ bàn học của Hùng Nghị giống như tôi, thì có thể cũng đã bị thương. Đương nhiên, phải nói trước là, hắn cũng dùng một tư thế giống như tôi để xem bức tranh này. Tôi lập tức nghĩ đến một người, và nhìn về phía trước lớp học.
Ban nãy cảm thấy băn khoăn, biểu cảm lúc đó của người đó cứ lạ lạ... tôi chăm chú quan sát, ánh mắt mà Điền Nguyên nhìn Hùng nghị quả nhiên lộ ra vài tia bất an và chột dạ, hơn nữa, tay phải của cậu ấy cũng bị thương.
Nhưng mà, động cơ để Điền Nguyên làm như vậy là gì? Theo như tôi được biết, cậu ấy với Hùng Nghị không có ân oán. Hùng Nghị tuy ngày thường vẫn thẳng thắn, nhưng cũng không đến mức bị người ta oán hận.
Tiếng ngáy của mĩ nữ lại một lần nữa kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Đoàn tàu dừng ở trạm một lúc rồi lại khởi động. Tôi đưa mắt về phía mĩ nữ ở đối diện. Cô ấy đã duy trì cái tư thế ngủ đó mười mấy phút đồng hồ rồi, nhưng không hề trượt xuống lối đi giống như một kì tích.
Tôi trải tờ giấy đó lên trên cuốn sổ, tiếp tục nhớ lại chuyện lần đó.
Sau đó, Điền Nguyên cuối cùng cũng thừa nhận vào buổi tối ngày hôm trước cậu ấy quả thật từng tiếp xúc với giấy vẽ của Hùng Nghị. Tay của cậu ấy chính là bị thương vào thời điểm đó, nhưng cậu ấy kiên quyết phủ nhận bức tranh đó là do cậu ấy làm hỏng.
Cậu ấy nói buổi tối hôm đó cậu ấy đến lớp để lấy một quyển sách để quên. Lúc đó phòng học tắt đèn tối om. Cậu ấy bước đến trước cửa phòng học, đột nhiên phát hiện có một bóng người kì lạ ở phía sau lớp học. Cậu ấy lấy hết can đảm kêu lên một tiếng, đồng thời ấn vào công tắc đèn ở bên cạnh cửa lớp. Sau khi đèn sáng, bóng người đó lại không thấy đâu nữa.
Việc này dọa Điền Nguyên không ít. Không phải là đã gặp ma rồi đó chứ? Cậu ấy bất giác rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ đảo mắt nhìn xung quanh phòng học một lượt. Cánh cửa đằng sau lớp học đang mở, điều này chứng tỏ vừa mới có người từ trong này chuồn ra ngoài.
Rốt cuộc là ai vậy?
Điền Nguyên hoài nghi bước đến chỗ mà ban nãy bóng người đó đứng – bàn học của Hùng Nghị, phát hiện trên bàn có một tờ giấy. Trên tờ giấy có vẽ những đường màu đỏ kì lạ, ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, đường màu đỏ ở giữa còn vẽ mấy đường bắt chéo và vòng tròn. Tờ giấy này rõ ràng là của cái người vừa mới bỏ chạy ban nãy để lại. Căn cứ vào chất liệu bút dầu trên giấy, và chất liệu để lại trên bài vẽ của Hùng Nghị là cùng một loại, tôi suy đoán người đó vốn dĩ là muốn vẽ gì đó lên trên giấy, nhưng không cẩn thận đã làm vấy ra bức vẽ của Hùng Nghị.
Nhưng mà, trên tờ giấy này rốt cuộc là vẽ cái gì vậy chứ?
Là bản đồ? Hay là kí hiệu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-tham-tu-ngao-nghe-p1-series-so-tay-suy-luan/chuong-8-nam-sinh-bi-bat-coc-3.html.]
Người đó rốt cuộc là có âm mưu gì?
Tôi mãi vẫn chưa làm rõ được vấn đề này. Phải nói cho mọi người biết đó là, lần đó cuối cùng Hùng Nghị vẫn nộp được bài tập vẽ, bởi vì cái thằng đó không cần biết đúng sai, cứ ghi tên của mình lên bài vẽ của Điền Nguyên rồi đem đi nộp. Cho nên, chỉ có Điền Nguyên là không nộp bài tập, còn về kết cục của cậu ấy ấy hả...hầy!
Đoàn tàu lại đi qua thêm một trạm. Tôi sớm đã quen với tướng ngủ và tiếng ngáy ro ro làm phiền đến mọi người của mĩ nữ.
Tôi móc ra thuốc ho nước Liên Bang hay đem theo bên mình, kéo khẩu trang xuống, uống hết chút nước thuốc còn sót lại, cổ họng vẫn luôn ho không ngừng hình như đã đỡ hơn một chút. Tôi nhét cái chai rỗng vào trong túi quần, đang định tiếp tục đọc tiếp cuốn tiểu thuyết trinh thám của tôi.
Ngay lúc đó, tờ giấy kẹp bên trong quyển sổ ghi chép không cẩn thận rơi xuống sàn. Tôi khom người xuống, lúc ngón tay sắp nhặt được tờ giấy đó, thì bị một bàn tay khác nhặt lên trước.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“A, Mễ Ca Ca, quả nhiên là cậu a. Cậu đeo khẩu trang nên suýt chút nữa là tớ không nhận ra rồi!”
Đứng trước mặt tôi là bạn học cùng lớp Kiều Kì. Có thể cô ấy lên tàu ở trạm trước, tôi nhớ nhà cô ấy ở gần đây.
“Ngồi đi ngồi đi!” Tôi nhiệt tình chào hỏi. Kiều Kì trả tờ giấy lại cho tôi, do dự rồi ngồi xuống. Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, nên lặng lẽ ghé sát vào tai cô ấy rồi nói: “Yên tâm đi, tớ không phải bị cúm H1N1 đâu, chẳng qua chỉ bị ho mà thôi.”
Kiều Kì quả nhiên thở phào một cái, hỏi tôi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi bệnh viện khám bệnh. Mấy ngày nay tớ gần như muốn ho văng cả phổi ra ngoài rồi. Còn cậu?”
Nghe tôi hỏi như vậy, sắc mặt cô ấy hơi ửng đỏ, giống như một đóa hồng đang e ấp: “Tớ đi hẹn hò...”
“Ồ, với Khâu Tử Minh hả?”
“Ừm.” Cô ấy cười bẽn lẽn rồi trả lời.