Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vị Thám Tử Ngạo Nghễ P1- [ Series Sổ Tay Suy Luận ] - Chương 7: Nam sinh bị bắt cóc (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-16 05:20:58
Lượt xem: 89

“Tiểu tử thối! Có phải là mày làm không?” – một nam sinh tên là Hùng Nghị đang túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c của một nam sinh khác, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

Nam sinh bị cậu kia túm lấy, sợ đến nỗi môi cũng run run, cuống cuồng phủ nhận: “Không phải tôi đâu! Tôi không có làm!”

“Thật sự không liên quan đến mày sao?” Hùng Nghị bán tín bán nghi, suy nghĩ mấy giây, rồi thả nam sinh đó ra, nhưng rất nhanh thì lại túm lấy một nam sinh khác. Năm nam sinh đáng thương, bị ép đứng sát vô tường tiếp nhận thẩm vấn.

Trước mặt hung thần ác bá Hùng Nghị, mấy nam sinh im như thóc. Còn mấy nữ sinh khác thì đang đợi xem kịch hay.

“Điền Nguyên, có chuyện gì thế? Hùng Nghị sao mà tức giận vậy?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi hỏi một đứa bạn học bên cạnh, nó đang gãi gãi ngón tay một cách lo lắng. Mà tay phải của nó hình như cũng đã bị thương, đang được dán một miếng băng cá nhân.

“Giấy vẽ của cậu ta bị vẽ lên, bây giờ đang còn tìm hung thủ đó!”

Đại khái thì tôi cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra sáng sớm hôm nay Hùng Nghị vừa mới quay trở lại lớp, thì phát hiện giấy vẽ để trên bàn đã bị vẽ lung tung lên. Đó là bài tập được giao của tiết mĩ thuật ngày hôm qua, hôm nay bắt buộc phải nộp. Trước khi tan học thì mọi người đều làm xong bài tập vẽ, còn Hùng Nghị thì vội vàng cùng với mấy bạn học đi đá bóng, cho nên tiện tay để luôn bài tập ở trên bàn.

Nhưng sáng sớm hôm nay, Hùng Nghị vừa mới quay lại lớp thì phát hiện giấy vẽ đã bị người ta làm hỏng. Bản phác thảo mẫu trái cây vốn đã vẽ xong vô duyên vô cớ có thêm mấy đường màu đỏ, phá hoại hết sự hoàn chỉnh của cả bức tranh, tác phẩm này coi như bỏ.

Chẳng trách Hùng Nghị lại tức giận như vậy, sắp sửa phải nộp bài tập rồi, không thể có đủ thời gian để mà vẽ lại được, mà cô giáo dạy tiết mỹ thuật thì nổi tiếng là nghiêm khắc. Nếu như không nộp bài tập, Hùng Nghị chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

“Này, có lớp phó học tập ở đây không?”

Ánh mắt của mấy bạn học trong lớp lập tức đều hướng về người phụ nữ đang lên tiếng đứng ở chỗ cửa. Cô ấy hơn ba mươi tuổi, trang điểm rất đậm, nhưng không hề che lấp được thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng trên gương mặt. Đây chính là giáo viên mĩ thuật của chúng tôi. Ở sau lưng chúng tôi đều gọi cô ấy là bà cô già, bởi vì đến giờ cô ấy vẫn chưa kết hôn, ngay cả bạn trai cũng không có. Không có sự tưới tát của tình yêu, bà cô già thường đem chúng tôi ra để trút giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-tham-tu-ngao-nghe-p1-series-so-tay-suy-luan/chuong-7-nam-sinh-bi-bat-coc-2.html.]

Tôi thấy sắc mặt Hùng Nghị trắng bệch, chắc chắn là đang nghĩ đến hậu quả khi không nộp bài tập thì sẽ thê thảm như thế nào.

May mà giáo viên mỹ thuật chỉ dặn dò lớp phó học tập sau khi xong tiết học thứ nhất thì thu hết bài tập về nhà lại. Đợi khi cô giáo đi xa, lớp phó học tập liền quay đầu lại gọi các bạn học nộp bài tập.

Thấy các bạn lục tục nộp bài, Hùng Nghị càng thấy sốt ruột.

“Tiểu tử thối, có phải là mày làm không?” Cậu ta túm chặt một nam sinh nhỏ con ở trước mặt, dùng cái cách tư duy phân tích chỉ mỗi cậu ta có mà nói, “nhất định là mày làm rồi. Sáng sớm hôm nay là mày trực nhật, không cần nói gì hết, nhất định là do mày hận tao lần trước có chửi mày mấy câu!”

“Không có! Đâu có đâu!” Cậu bạn đáng thương mặt mày xám xịt, kêu nài một cách oan ức.

“Còn muốn cãi hả? Tao biết ngay chính là mày mà! Mau nhận đi! Nếu không thì đợi mà ăn một đ.ấ.m của tao!”

Nếu như Hùng Nghị thực hiện nghiêm hình bức cung, thì cậu bạn kia có thể rất nhanh sẽ bị tra tấn mà phải nhận bừa.

Tôi bước tới chỗ ngồi của Hùng Nghị. Hùng Nghị ngồi ở dãy bàn cuối ở lớp, tờ giấy vẽ bị làm hỏng của cậu ấy vẫn đang đặt ở trên bàn. Tôi cúi người xuống, tỉ mỉ quan sát để tìm manh mối trên tờ giấy vẽ. Trên bức vẽ rõ ràng là có mấy đường ngắn ngắn màu đỏ, lung ta lung tung, giống như là vết bút dầu màu đỏ không cẩn thận quẹt lên vậy, hình như... có người từng để một tờ giấy khác lên trên bức tranh này, vốn dĩ là muốn vẽ gì đó lên trên tấm giấy kia, kết quả lại vẽ lem ra.

Sự việc có thật sự như tôi suy luận không? Có tờ giấy như vậy sao?

Tôi ngồi xổm xuống, lục ngăn tủ của Hùng Nghị, không phát hiện gì cả. Mà trên sàn thì cũng rất sạch, cho dù có chứng cứ gì thì học sinh trực nhật sáng nay cũng đã quét chúng sạch sẽ rồi.

Chứng cứ hẳn là vẫn còn nằm trên tờ giấy vẽ thôi.

Tôi quyết định quay lại tập trung sự chú ý lên trên tờ giấy vẽ. Tôi đang trầm tư suy nghĩ, tay vừa vịn vào mép bàn học thì lập tức thấy đau đến nỗi phải rụt tay lại. Thì ra chỗ mép bàn học này có nhô ra một cái đinh sắt.

Loading...