Vị Thám Tử Ngạo Nghễ P1- [ Series Sổ Tay Suy Luận ] - Chương 10: Nam sinh bị bắt cóc (5)
Cập nhật lúc: 2025-01-16 05:22:23
Lượt xem: 103
Cùng lúc này, cái người kì lạ đó cũng đứng dậy. Hắn bước nhanh đến bên cạnh chúng tôi, hơn nữa còn ho rất lớn tiếng, ngay vào thời điểm đáng sợ khi trên ti vi suốt ngày đưa tin về bệnh cúm H1N1, cho nên những hành khách xuống xe nhìn thấy hắn đều lo sợ trong lòng mà nép sang một bên. Tôi cũng vội vàng kéo lấy Kiều Kì né qua.
Kết quả, cái người đó bước ra ngoài một cách rất thuận lợi. Lúc này tôi mới chú ý đến một chi tiết, bên dưới chiếc mũ lưỡi trai mà người đó đội không có mép tóc màu đen, có lẽ hắn là một người đầu trọc.
Mà mĩ nữ ngồi ở phía đối diện vậy mà cũng tỉnh lại. Cô ấy trườn người từ chỗ ngồi, chùi chùi nước dãi bên khóe miệng, sau khi nhìn quanh nhìn quất, đột nhiên hét toáng lên một cách hốt hoảng: “Ôi mẹ ơi! Đây là đâu vậy? Sao không phải là trạm Tiểu Nam vậy?!”
Làm ơn đi, trạm Tiểu Nam qua từ mấy trạm trước rồi!
Một vài hành khách vừa đi ra cửa khoang tàu vừa ngoái đầu lại nhìn mĩ nữ đang đứng yên tại chỗ vò đầu vò tóc buồn bã. Cô ấy chẳng quan tâm đến hình tượng, mặt mày như đưa đám nói: “Xong luôn, mình lạc đường rồi!”
Cũng đâu phải là con nít gì, người lớn mười bảy mười tám tuổi đầu còn không biết xấu hổ nói mình bị lạc đường!
Tôi theo bản năng cũng chen chúc đi ra chỗ cửa xe, trực giác mách bảo rằng mĩ nữ này sẽ mang đến cho tôi phiền phức rất lớn. Y như tôi nghĩ, tôi với Kiều Kì vừa mới bước ra khỏi tàu, thì mĩ nữ đó cũng đuổi theo.
“Này! Này! Đợi đã!” Quả nhiên cô ta chạy về phía chúng tôi, còn quơ quào hai tay, “cứu mạng! Tôi bị lạc đường rồi!” Hai tay của cô ấy túm lấy bả vai tôi, giương to đôi mắt đáng thương nhìn chúng tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Hả! Cô lạc đường à?” Tôi làm ra biểu cảm đồng cảm sâu sắc, giọng điệu thì có chút lạnh như băng: “Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
“Hả? Cái đồ không có lương tâm! Chẳng lẽ bạn cùng lớp gặp khó khăn mà cũng không giúp đỡ sao?”
“Bạn cùng lớp? Ai vậy?” Tôi ngơ người ra.
“Nói thừa! Đương nhiên là tôi rồi!” Cô ấy liều mạng chỉ vào chính mình.
“Cô là ai?” Tôi nhìn cô ấy một cách băn khoăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-tham-tu-ngao-nghe-p1-series-so-tay-suy-luan/chuong-10-nam-sinh-bi-bat-coc-5.html.]
Cô ấy làm ra vẻ muốn xỉu, lườm tôi một cái, rồi quay sang nói với Kiều Kì: “Này, bạn Kiều Kì, là mình nè, Hạ Tảo An!”
“À, là cậu hả!” Kiều Kì cuối cùng cũng đã nhận ra, không khỏi kinh ngạc mà dò xét cô ấy, “Hạ Tảo An, sao hôm nay cậu lại ăn mặc thành ra thế này vậy, tớ không hề nhận ra cậu chút nào luôn á.”
“Ha, bình thường tớ mặc đồ như vậy đó! Hi hi, đẹp phải hông?” Cô ấy có chút đắc ý, điệu đà xoay một vòng ngay tại chỗ.
Hai cô bạn này hình như không hề chú ý đến sự tồn tại của tôi. Tôi chăm chú nhìn mĩ nữ tên Hạ Tảo An, vậy mà lại chẳng có ấn tượng gì với cô ấy cả. Lớp chúng tôi rõ ràng là không có người nào giống như này!
“Cậu quên rồi à?” Kiều Kì nhắc tôi, “cậu ấy mới chuyển đến hôm thứ hai đó.”
À... nhờ cô ấy nhắc như vậy, tôi mới có chút ấn tượng. Thứ hai tuần này đúng là lớp chúng tôi có một bạn nữ xinh đẹp mới chuyển tới, mà có phải tên là Hạ Tảo An hay không thì tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ nhớ lúc mà học sinh chuyển lớp bước vào, toàn bộ học sinh nam trong lớp lập tức phát ra tiếng hú hét như bầy sói. Nghe nói, mấy nam sinh đó cứ hau háu dán mắt vào cô ấy, chảy cả nước dãi, đủ để có thể đi ủng hộ vùng khô cằn phía Tây Nam luôn rồi.
Có điều, lúc đó tôi còn đang phát sốt, bệnh đến mờ cả mắt lơ mơ nhìn thấy có một nữ sinh xinh đẹp đi ngang bên cạnh tôi, cô ấy còn có lòng tốt nhặt lên giúp tôi quyển vở bị rơi trên sàn nữa. Sau khi hết tiết học, tôi liền xin nghỉ phép để về nhà.
Chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đối phương có một lần, tôi sao có thể nhớ ra cô ta chứ?
Hơn nữa, tôi thật sự ít bị ấn tượng với tác phong kì quặc của người bạn học này.
“Làm sao đây? Mình bị lạc đường rồi!” Hạ Tảo An cuống đến mức lắc cho cánh tay tôi muốn rụng ra.
“Này này! Đừng có động tay động chân được không hả, hình như tôi với bạn không có thân lắm nha!”
“Nhưng mà tôi rất thân với cậu á. Cậu tên là Mễ Ca Ca, lần nào cũng đứng đầu, anh trai cậu chính là cảnh sát đẹp trai siêu nổi tiếng trên ti vi Mễ Kiệt, có phải không?”
Quả nhiên, tôi rất nổi tiếng với cái danh em trai của Mễ Kiệt, nhưng tôi lại chẳng thèm chút nào.
Tôi hơi khó chịu hỏi Hạ Tảo An muốn đi đâu, để chỉ cho cô ấy đi tuyến xe buýt nào để đến nơi, hoặc là ngồi tàu điện ngầm theo đường cũ mà về. Điều khiến tôi dở khóc dở cười đó là, ngay cả cái nơi mà cô ấy muốn đến tên là gì thì Hạ Tảo An cũng quên mất, cô ấy vừa chuyển đến Quảng Châu, vẫn chưa quen thuộc lắm với mấy cái địa danh.