Vị Sát Thủ Này Hơi Ồn Ào - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:57:36
Lượt xem: 3,332
Sát Mệnh Môn nghiêm cấm sát thủ để lộ thân phận ra ngoài.
Thế nhưng, ta dựa vào việc hoàng đế không nghe thấy, liền mở miệng nói:
"Ta là tiên nữ có phép thần thông."
Hoàng đế còn muốn nói gì đó, thế nhưng, dược hiệu không chờ người, bàn tay nắm lấy thắt lưng của hắn bất lực buông xuống, cả người như bông hoa mỏng manh run rẩy trong gió bão.
"Nàng… chịu trách nhiệm…"
Ta không nói hai lời, cởi quần xuống, trực tiếp nhét thuốc vào hậu môn, tất thảy động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
"Nàng nói gì cơ?"
Hoàng đế không nói, đôi mắt hắn như nước trong hồ sâu, ướt át nhìn ta.
Bị hắn nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, muốn buông lời trêu chọc thêm hai câu, bỗng nhiên nghe thấy trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.
Có người đến.
Chắc là kẻ hạ độc hoàng đế đến kiểm tra thành quả rồi.
Ta nhét hoàng đế lên giường, định xoay người lên nóc nhà, xem thử là kẻ nào to gan như vậy, dám cướp đơn hàng của ta.
Kết quả hoàng đế lại gắt gao ôm lấy ta.
Độc trên người hắn đã được giải, nhưng dư vị vẫn còn, cả người nóng đến mức có thể rán trứng, chỉ có thể mượn ta để hạ nhiệt.
Rất nhanh, trên người ta cũng dâng lên một trận nóng ran, nhưng ta vẫn nhớ đến nhiệm vụ của mình.
"Chịu đựng một chút, ta sẽ quay lại ngay."
Hoàng đế khẽ rên một tiếng, cánh tay quấn trên eo ta siết chặt hơn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta đang giằng co với hoàng đế, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến hai tiếng "Đùng đùng".
Ta ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Tuyệt Ảnh.
Ánh mắt hắn đảo qua vị trí ta và hoàng đế đang… dính chặt lấy nhau, cười như có như không.
"Ngươi… đổi nghề rồi à?"
Tuyệt Ảnh là sát thủ số hai của Sát Mệnh Môn, chỉ xếp sau ta.
Vì vậy, hắn ta sau khi nghe nói ta muốn đi ám sát hoàng đế, liền định ra tay trước một bước, để cho ta bị đuổi khỏi sư môn.
Thật là độc ác.
Ta cười lạnh một tiếng, không chút do dự hô to về phía cửa sổ:
"Bắt thích khách!"
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
4
Lúc Tuyệt Ảnh bị đám thị vệ đuổi theo khắp hoàng cung, ta đương nhiên cũng bị tra hỏi.
Thế nhưng, ta căn bản không hề hoảng loạn.
Ta kéo cổ áo hoàng đế, cắn một cái lên môi hắn.
"Hoàng thượng, chàng nói một câu đi ạ."
Sự thật chứng minh, có một số lời đồn nếu không nhanh chóng làm rõ, sau này sẽ không có cách nào làm rõ được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-sat-thu-nay-hoi-on-ao/chuong-2.html.]
Vì vậy, sau khi hoàng đế tỉnh táo lại, ta đã vững vàng trở thành ái phi duy nhất của hắn.
Thế nhưng, cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Hắn không chịu động vào ta.
Không biết có phải đêm hôm đó đã để lại bóng ma tâm lý gì cho hoàng đế hay không, hoàng đế đột nhiên trở nên thanh tâm quả dục, mỗi ngày đều phê tấu chương xem tấu sớ, uống canh kỷ tử với rất nhiều nhân sâm. Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp.
Nam yêu tinh xinh đẹp mềm mại dễ dàng đẩy ngã đêm hôm đó, bây giờ vậy mà lại biến thành kẻ lãnh cảm.
Ta suýt chút nữa đã hoài nghi ký ức của chính mình.
"Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi có người ở bên ngoài rồi không?"
"Ta biết rồi, là ta sai rồi! Sai ở đâu? Sai ở chỗ ta yêu ngươi đến mức không biết phải làm sao!"
Ta lẩm bẩm được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Ta ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp khóe miệng nhếch lên của hoàng đế.
"Ngươi… ngươi nghe được ta đang nói gì sao?"
Hoàng đế coi như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương, chắc là trên tấu chương viết gì đó buồn cười.
Ta yên tâm.
Vẫn có thể lải nhải thêm ít lâu nữa.
Chờ đến khi ấm trà trong tẩm cung của hoàng đế không còn rót ra được một giọt nước nào, ta mới luyến tiếc rời đi.
Kết quả, ta vừa mới đi đến Ngự Hoa Viên, đã bị một bàn tay kéo vào bụi hoa.
Tuyệt Ảnh mặc trang phục thị vệ tuấn tú, trên mặt mang đầy vẻ tức giận.
"Phi Vũ, ngươi giỏi lắm!"
5
Chuyện này thì liên quan gì đến ta.
Thị vệ trong cung tuy nhiều, nhưng cũng không đến mức để cho một sát thủ hàng đầu chạy thoát được.
Người kém cỏi thì nên luyện tập nhiều hơn.
Chỉ bằng vậy mà cũng muốn cướp đoạt vị trí của ta sao.
Tuyệt Ảnh nghiến răng nghiến lợi, nói hắn ta bởi vì nhúng tay vào nhiệm vụ của ta, bị Môn chủ hạ lệnh truy sát, bây giờ chỉ còn ta có thể giúp hắn ta.
"Ta phối hợp với ngươi g.i.ế.c hoàng đế, ngươi thay ta cầu xin Môn chủ, thế nào?"
"Ta rất muốn giúp ngươi" Ta nhìn thẳng vào mắt Tuyệt Ảnh, thành khẩn nói, "Nhưng vẫn chưa vô dụng đến mức cần ngươi trợ giúp, không tố cáo ngươi, đã là sự nhân từ cuối cùng của ta rồi."
Tuyệt Ảnh từ trong n.g.ự.c móc ra một chiếc yếm màu đỏ thêu hình uyên ương.
Ta lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào bộ n.g.ự.c phồng lên của Tuyệt Ảnh ba giây: "Chẳng lẽ nói đây không phải cơ ngực, mà là… n.g.ự.c sao?"
Biểu cảm của Tuyệt Ảnh nứt ra một giây, gần như bi phẫn kêu lên: "Ngươi có bệnh à?!"
Tuyệt Ảnh nói, nếu ta không đồng ý, hắn ta sẽ dùng cái yếm màu đỏ thêu hình uyên ương kia vu oan ta và hắn tư thông, để cho ta cũng không hoàn thành được nhiệm vụ.
Ta nhìn chằm chằm vào mặt Tuyệt Ảnh: "Lời này là thật sao?"
Tuyệt Ảnh gật đầu lia lịa, một giây sau, ta đẩy Tuyệt Ảnh ngã xuống đất.
Tuyệt Ảnh chống hai tay xuống đất, liên tục lùi về phía sau, kinh hoàng nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Tư thông đó" Ta nằm úp sấp trên n.g.ự.c Tuyệt Ảnh, thở ra hơi thở như hoa lan, "Sao nào? Không dám à?"