Vì sao phải tự dối lòng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-16 13:20:52
Lượt xem: 189
“Sao sáng sớm em không nói tiếng nào đã rời đi vậy? Tôi đi ngang qua siêu thị, thấy dâu tây em thích rất tươi ngon nên mua một ít cho em.”
Tôi nhìn túi dâu tây lớn trong tay anh, sống mũi cay cay: “Anh đi đi, sau này đừng mang đến nữa.”
Nhưng…đã quá muộn rồi.
“Ôi, là Tùy Liệt à, đứng ở ngoài làm gì thế? Mau vào đây.”
“Bố.” Tùy Liệt vừa nhìn thấy bố tôi thì thoáng giật mình.
“Bố, công ty của Tùy Liệt còn nhiều việc phải làm, đừng làm lỡ dở công việc của anh ấy.”
Tôi đẩy Tùy Liệt ra cửa: “Anh nhanh đi đi.”
“Hôm nay tôi không có việc gì làm nên đến thăm em.”
Bố tôi cười nịnh nọt, kéo Tùy Liệt vào: “Con nói xem hai đứa con tình cảm đang tốt đẹp như vậy sao đột nhiên lại ly hôn? Bố biết trong lòng con vẫn còn có Doãn Tranh…”
“Tùy Liệt, trong tủ lạnh có ít đậu cô ve, anh giúp tôi nhặt đi.”
Hiện tại để bố tôi ở cùng với Tùy Liệt dù chỉ một giây thôi tôi cũng thấy khó chịu, ông ấy nói chuyện đều không biết chừng mực, mà Tùy Liệt thì chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho tôi.
Nếu như vậy thì quyết định của tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tùy Liệt gật đầu, xách bịch đậu cô ve theo tôi vào bếp, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi nhặt đậu.
“Thế này được không?” Anh đưa cho tôi xem thanh đậu cô ve bị anh bẻ làm hai khúc, như một đứa trẻ đang tranh công.
“Được, tùy ý anh.”
Anh cười nhẹ, tiếp tục nhặt rau: “Trịnh Tiêu cho tôi hai vé xem hòa nhạc…”
“Không đi.”
Không đợi anh nói hết câu tôi đã thẳng thừng từ chối, động tác của anh hơi khựng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi nhớ lúc trước em rất thích nghe.”
“Bây giờ tôi không thích nữa rồi, ai có thể đảm bảo rằng luôn thích một thứ gì đó chứ.”
“Tôi có thể đảm bảo.”
Tùy Liệt nắm lấy tay tôi, dùng ánh mắt kiên định nhìn tôi: “Em có dám nhìn vào mắt tôi không? Tôi không tin trong lòng em không có tôi.”
Tôi buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Tin hay không thì tùy, tôi chỉ mong anh đừng tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.”
Tôi hất tay anh ra, bưng đồ ăn lên.
Tôi ăn bữa cơm này mà cảm thấy như mình đang nhai sáp, bố tôi cứ nhìn chòng chọc vào Tùy Liệt, liên tục gắp thức ăn cho anh.
“Tùy Liệt, tình hình công ty hiện tại thế nào? Có ổn không?”
“Rất tốt ạ, hết thảy đều bình thường.”
“Ôi chao, bây giờ tình hình dịch bệnh nghiêm trọng như vậy mà công ty của các con vẫn còn hoạt động được thật không dễ dàng gì, cuối năm các con sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng?”
“Bố!” Tôi bỏ đũa xuống: “Bố đừng hỏi nữa được không, liên quan gì đến bố chứ?”
Bố tôi tức giận chĩa đũa thẳng vào mặt tôi: “Khi nào đến lượt mày quản tao hả…”
Thiết Mộc Lan
“Bố, bố, bố……”
Tùy Liệt kéo ông ấy lại, vội vàng nháy mắt ra hiệu với tôi: “Chúng ta ăn xong rồi, dọn dẹp bát đũa trước đã.”
Tôi nén giận, dọn bát đũa vào trong bếp, thật là càng nghĩ càng tức mà.
Rửa bát xong đi ra đã thấy bố tôi đang cười không khép được miệng: “Bố thấy con chính là chàng rể định mệnh của đời bố!”
Tôi thở dài, điện thoại của Tùy Liệt reo lên.
Có lẽ là người ở công ty gọi tới, anh nghe điện thoại xong thì nhìn tôi với vẻ áy náy: “Công ty có chút chuyện, tôi phải đến đó một chuyến, xin lỗi, khi nào có thời gian tôi lại đến thăm em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-sao-phai-tu-doi-long/chuong-7.html.]
“Không có gì, sau này nếu anh không có việc gì thì đừng đến nữa.”
Tùy Liệt cúi đầu nhìn tôi thở dài, đang định nói gì đó thì thang máy tới.
“Đi đi, đừng để công việc bị trì hoãn.”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi không dám nhìn thêm vào mắt anh, vội vã trở về nhà.
Bố tôi đang nằm trên sofa vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vương vãi khắp sàn, trong phút chốc đầu tôi như sắp nứt ra.
Tôi cầm máy hút bụi đi tới, nhìn thấy thẻ ngân hàng trên bàn, tim tôi thắt lại: “Bố xin tiền Tùy Liệt sao?”
Bố tôi liếc nhìn tôi: “Con rể hiếu kính với bố vợ thì có gì mà to tát đâu?”
Ngực tôi phập phồng lên xuống, cảm giác như mình sắp thở không ra hơi nữa vậy.
“Có phải bố muốn con c.h.ế.t bố mới chịu thôi đúng không?!”
13
Bố tôi cầm số tiền Tùy Liệt cho rồi bỏ đi, không biết Tùy Liệt đưa cho ông bao nhiêu, cũng không biết đến khi nào thì ông tiêu pha hết số tiền đó rồi lại về nhà ăn bám.
Bùi Ưu Ưu thấy dạo này tâm trạng của tôi không được tốt, bèn kéo tôi ra ngoài thư giãn, đến quán cà phê lúc trước chúng tôi hay đến ăn chút đồ ăn nhẹ.
Tôi không muốn bỏ bê công việc nên tha theo chiếc laptop, vừa ăn vừa làm việc.
“Tớ nói này, cậu vì cái gì mà phải làm việc bán mạng thế? Không dễ gì mới có một ngày cuối tuần ra ngoài thư giãn mà cậu còn làm việc.”
Tôi nhìn vào màn hình máy tính, trả lời cô ấy: “Tớ không được như cậu, streamer Bùi, livestream một buổi thôi là đã kiếm được bộn tiền”.
“Chậc, thì bảo cậu đi livestream bán hàng với tớ cậu lại không chịu.”
Tôi vừa định nói thêm điều gì thì di động của Ưu Ưu reo lên, cô ấy ra hiệu cho tôi im lặng.
“Alo? À, là cậu à, có chuyện gì vậy? Được, được, được, cậu đến đi.”
Ưu Ưu cúp điện thoại, cười đầy ẩn ý: “Cậu cũng khá quá nhỉ, ly hôn rồi mà sức hút năm xưa vẫn không giảm chút nào.”
“Gì cơ?” Tôi nghi ngờ nhìn con bé.
“Có gì đâu, lát nữa cậu sẽ biết.”
Tôi chẳng hơi đâu để ý đến cô ấy, tôi đang vội trả lời email của khách hàng, cũng chẳng hỏi chi tiết.
Không lâu sau, lúc tôi vừa làm việc xong đang duỗi người thì ngước lên bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nét cười.
“Chị!”
Tôi vội vàng ngậm cái miệng đang ngáp rõ lớn của mình lại: “Sao cậu lại tới đây?”
Nói xong tôi trợn mắt nhìn Ưu Ưu Mặt Nạ, con nhỏ nhìn tôi với vẻ mặt như đang xem kịch.
“Chị vẫn nhớ em à.”
Hàn Ngọc mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi, nhìn thẳng vào tôi không chút e dè.
Dưới gầm bàn, tôi đá Bùi Ưu Ưu một cái, con nhóc kêu “Ối” một tiếng: “Sao cậu lại đá tớ?”
Có một cô bạn thân như này thì tôi cũng đành bó tay, chỉ có thể tự thân vận động thôi.
Hàn Ngọc cười khúc khích, sáp lại nhìn màn hình máy tính của tôi: “Chị đang làm việc à?”
Tôi ngượng ngùng cười, gấp laptop lại: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn rủ chị cùng đi quẩy thôi.”
Nghĩ tới sắc mặt âm u của Tùy Liệt, tôi vội vàng từ chối: “Không đi đâu, tôi không quen đến những nơi như vậy.”
“Thế bình thường chị thích chơi gì vậy?”