Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vị Hôn Phu Thật Giả - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-01-21 12:28:19
Lượt xem: 384

Ta lấy vài câu trong lời thoái thác với bá mẫu để dập tắt ý định giữ ta lại của huynh ấy, rồi nhờ huynh ấy để ý xem quanh đây có nhà nào cho thuê không.

 

Đại Lang đồng ý giúp ta để ý, chưa đến nửa canh giờ đã quay lại tìm ta.

 

“Anh Nương có một người bạn, nhà người đó vừa hay có một căn nhà trống, ở ngay ngõ Hạnh Hoa bên cạnh, hàng xóm đều là người tử tế, nếu muội có ý thì ta sẽ bảo Anh Nương dẫn muội đi xem.”

 

Anh Nương, chính là thê tử của Đại Lang, tỷ ấy vốn không ưa ta, không ngờ bây giờ lại bằng lòng giúp đỡ ta.

 

Ta cảm kích nói: “Vậy thì đa tạ Anh Nương tỷ tỷ rồi.”

 

Hôm sau, Anh Nương dẫn ta đi xem căn nhà đó.

 

Vừa vào đến sân nhỏ, ra khỏi cửa là một con sông nhỏ, trong sân còn có một cây kim quế rất lớn. Bây giờ đang vào mùa hoa, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của hoa quế.

Dưa Hấu

 

Anh Nương thấy ta thích, liền nói: “Nếu muội muốn thuê thì tiền thuê nhà mỗi tháng trả một lần, một tháng hai đồng.”

 

Giá này rõ ràng là không hợp lý, hai ngày nay ta cũng đã xem các tờ dán cho thuê, chỉ thuê một gian phòng phía sau cũng đã hai tiền, huống chi đây là nhà riêng có sân, đi một đoạn là ra phố chính.

 

Anh Nương nhanh miệng nói trước: “Không phải là để muội chiếm lợi đâu, chỗ này gần tiệm gạo, bây giờ ta lại đang mang thai, còn phải nhờ muội làm kế toán. Trước đây là người một nhà, muội ăn ở tại nhà, không tính tiền công cũng không coi là bạc đãi. Sau này mỗi tháng ta trả cho muội năm đồng.”

 

Ta không từ chối nữa: “Đa tạ Anh Nương tỷ tỷ.”

 

Chủ nhà cho thuê ở ngay bên cạnh, sau khi tiễn Anh Nương, ta sang nhà ký khế ước. Lúc ấn xong dấu tay định trả tiền thuê nhà thì được báo Anh Nương đã trả giúp hai năm rồi.

 

Lý đại nương chủ nhà nói: “Anh Nương bảo, đây đều là tiền con đưa mấy năm nay, trước kia nghĩ dù sao cũng là người một nhà, nên tiền sinh hoạt hay tiền công đều lười tính toán. Giờ thiếu con thì phải bù lại thôi.”

 

Phụ mẫu ta mất sớm, nhưng cũng để lại cho ta chút vốn liếng. Đến Ninh gia, ta ngại ăn không ở không nên mỗi tháng đều đưa hai đồng tiền sinh hoạt.

 

Ninh bá mẫu không nhận, ta liền đưa cho Anh Nương.

 

Tỷ ấy cầm tiền, không nói gì thêm, nhưng từ đó về sau, cứ hễ may y phục cho Tiểu Mãn, thế nào cũng có một bộ cho ta.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng ta lại thấy tiếc nuối.

 

Bá mẫu hiền từ, Tiểu Mãn ngoan ngoãn, Đại Lang hòa nhã, Anh Nương ngoài lạnh trong nóng, tiếc là ta lại không có duyên phận gả vào nhà này.

 

11.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-hon-phu-that-gia/chuong-7.html.]

Ta mất mấy ngày dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, rồi lại vội đến tiệm gạo tính sổ.

 

Vừa qua Trung thu, mấy tửu lâu đều đặt thêm gạo. Ta tính xong sổ sách hai ngày nay, để Đại Lang đi thu tiền, nếu không chậm thêm vài ngày nữa lại phải xuống thôn thu ngô mất.

 

Tuy Ninh gia có hai tiệm gạo, nhưng tích lũy không nhiều, trong sổ sách chẳng còn bao nhiêu tiền dư.

 

Đặc biệt mấy năm nay không yên ổn, phía Bắc liên tục có chiến tranh, Ung Châu tuy không bị ảnh hưởng, nhưng dân thường ai mà chẳng phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày?

 

Tiền của mấy tửu lâu chưa thu về, lấy đâu ra vốn mà đi mua thóc gạo tốt?

 

Bàn tính vừa gảy được nửa chừng, hai giọng nói ồn ào đã vang lên từ ngoài cửa hàng.

 

“Tam Lang, không phải ta nói chàng, chàng đối với chuyện trong nhà đúng là quá thờ ơ. Hai cửa hàng gạo đều do đại ca nắm giữ, huynh dù gì cũng là nam nhi trong nhà, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn vậy sao?”

 

“Nga Nương, việc đại ca quản lý cửa hàng gạo là ý của phụ mẫu, ta lại chẳng biết gì về buôn bán, cứ chờ chia tiền chẳng phải tốt hơn sao? Dù sao đại ca cũng sẽ không bạc đãi ta.”

 

Hoa Nga lớn giọng: “Chàng thì biết cái gì! Cho chàng bốn phần đã gọi là không bạc đãi rồi? Đấy là còn trên sổ sách thôi, ai biết sau lưng bọn họ có biển thủ bạc hay không. Hôm nay ta phải đến xem cho rõ…”

 

Rèm cửa bị ai đó vén mạnh lên, ngón tay ta còn đang đặt trên hạt bàn tính, liền chạm mặt Hoa Nga và Ninh Vân Chí.

 

Mấy ngày không gặp, sắc mặt hai người này quả thực không tốt chút nào.

 

Ta cũng không lấy làm lạ. Tiểu Mãn mỗi ngày đi học về đều ghé qua chỗ ta chơi một lát, chuyện xảy ra ở Ninh gia mấy ngày nay ta cũng đã nghe qua.

 

Đầu tiên là Anh Nương biết Hoa Nga đẩy Tiểu Mãn, liền nổi trận lôi đình đến tận cửa mắng cho một trận, nhưng Hoa Nga cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, hai người liền cãi nhau ỏm tỏi.

 

May mà có đại ca và Ninh Vân Chí ở đó, kịp thời tách hai người ra, mỗi người một lời an ủi.

 

Ngay sau đó, Hoa Nga lại bóng gió trước mặt bá mẫu, nói bá mẫu bất công, đều là nam nhi, đại ca thì được giao hai cửa hàng gạo, còn Ninh Vân Chí thì chẳng có gì.

 

Bá mẫu tức giận đến phát run, nhưng không tiện nói gì với Hoa Nga còn chưa chính thức gả vào, liền gọi Ninh Vân Chí đến mắng cho một trận:

 

“Lúc phụ thân con mất, con mới sáu tuổi, học hành không ra gì bị tiên sinh giữ lại, vẫn là đại ca con đi đón! Huynh trưởng như phụ thân, bây giờ con cứng cáp rồi, liền muốn chia gia sản với đại ca con!”

 

Tiểu Mãn bắt chước giọng điệu của tổ mẫu, giống y như đúc, khiến ta nhất thời không biết nên khóc hay nên

cười.

 

Ký ức ngắn ngủi nhanh chóng bị giọng nói của Hoa Nga cắt ngang.

 

Loading...