VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM - 9
Cập nhật lúc: 2025-01-03 14:38:36
Lượt xem: 530
Dù là tôi không có tự tìm thấy đường ra, nhưng mà hehehe nó làm sao mà biết được.
Vậy nên tôi nghênh ngang khinh nó ra mặt:
"Trình gà."
Nói điêu đúng là chột dạ thật. Tôi mau chóng đi về phía hàng kẹo bông gòn.
Bàn Tử có vẻ vẫn không cam lòng lắm, vừa đi theo vừa lẩm bẩm: "Sao mà thế được nhỉ? Chả có nhẽ..."
Hàng kẹo bông gòn này nổi tiếng vì khách có thể tùy ý yêu cầu tạo hình kẹo.
"Heo Peppa xong rồi đây." Nhân viên đưa kẹo cho tôi, nhìn thấy Bàn Tử bên cạnh liền tranh thủ up sale: “Hai bạn mua thêm một cái nhé?”
Tôi mặt lạnh tanh lắc đầu: "Nó không xứng được ăn."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Trên đường quay trở về, tôi giữ khư khư kẹo bông heo Peppa bên mình, lên chơi Tháp rơi tự do cũng nhất quyết phải cầm nó trên tay.
Trông Tháp rơi tự do không cao lắm, nhưng khi tôi bị kéo lên tít đỉnh và nhìn xuống bên dưới thì đến người tôi còn chẳng thấy đâu…
Vào tròng rồi!
Bàn Tử đang lén lút cười trộm. Tôi trừng mắt nhìn nó:
"Mày còn dám cười, tao nhất định sẽ... a...! Kẹo của mị!"
Tôi chưa kịp nói hết câu thì dãy ghế đã bắt đầu rơi tự do từ đỉnh xuống chân Tháp.
Kẹo bông gòn quá nhẹ nên không thắng được lực cản của gió khi rơi với tốc độ cao như thế này. Gió hất ngược chú heo Peppa hồng của tôi dính bẹp sang mặt Bàn Tử.
Tôi vừa tiếc của vừa lo nhỡ thằng bạn có chuyện gì: "Mày ổn không?"
Bàn Tử ợ lên một cái: "Nhem nhem... vị dâu."
Tôi nhìn nó trân trân không nói nổi nên lời, rồi đành nhìn xuống đám người bên dưới cho đỡ tức. Bỗng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc ở đó.
Kẻ đáng ghét trong giấc mơ của tôi!
Mặc dù trong mơ tôi thấy anh mặc kiểu quần áo khác với bây giờ nhưng điểm chung là trông đều cao cấp đắt tiền cả.
Anh ta chỉ đứng yên đó mà như có ma lực tự động biến đám đông trở thành phông nền cho bản thân.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng tôi.
Có lẽ anh nghĩ Tháp rơi tự do khá nguy hiểm nên lo lắng ra mặt.
Cái gì vậy trời!
Biểu cảm trên mặt kẻ đáng ghét đó đúng kiểu như tôi là một đứa trẻ không ngoan, cần phải bị phạt vậy.
Rõ ràng anh ta mới là người kẻ khó ưa chứ.
Gặp kẻ hôn quịt, bắt lại không tha!
Tháp rơi tự do lên lên xuống xuống vài lần, cuối cùng cũng dừng lại. Tôi nhảy ra khỏi ghế an toàn, mắt vẫn không rời khỏi anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-hon-phu-den-tu-coi-am/9.html.]
Nhưng anh cũng dự đoán được Tháp rơi tự do sắp kết thúc lượt chơi.
Anh quay lưng hoà vào dòng người bất tận.
Khi tôi vội vàng chạy đến thì anh đã mất hút trong biển người.
Bàn Tử cầm chiếc que, di tích còn sót lại của cây kẹo bông gòn, huơ trước mặt tôi: "Mày nhìn cái gì đấy? Tình nhân trong mộng à?"
Tôi đỏ mặt vì bị nó nhìn thấu tâm tư.
Bàn Tử nhìn tôi rồi rú lên: "Đùa, mày có chuyện gì khai mau để nhận khoan hồng của tổ chức!"
Dưới sự tra khảo của Bàn Tử, tôi tóm tắt lại cho nó về kẻ đáng ghét đẹp trai trong giấc mơ. Đương nhiên một số chi tiết như hôn hít các thứ thì không cần kể cho nó, lược bớt đi để lại đoạn đẹp trai là được rồi.
Bàn Tử suy tư một hồi: "Nông cạn."
Tôi trợn mắt vặc lại: "Mày thì biết cái gì, vẻ ngoài thu hút thì người ta mới có hứng thú tìm hiểu nội tâm chứ."
Nghe xong, hình như nó hơi chạnh lòng, thõng tay vứt cái que vào thùng rác.
Biết mình lỡ lời, tôi đổi chủ đề: "Mày tính điền nguyện vọng vào trường nào?"
Không ngờ được nó lại cười toe toét với tôi: "Kẹo bông gòn của mày đâu rồi?"
Ô mô!
Tôi quên béng mất phải đi mua lại kẹo.
"Tổ Tiên ngài đợi con thêm một chút!" Tôi chào Bàn Tử rồi tất tả chạy tới hàng kẹo bông.
6
Tôi biết là phát biểu của tôi về vẻ bề ngoài hôm trước có thể đã làm Bàn Tử tổn thương.
Nhưng tôi nào có ngờ được ảnh hưởng của nó lại lớn đến vậy!
Bàn Tử tới tìm tôi vào một ngày tháng bảy, cậu ta giảm béo thành công đến mức suýt nữa thì tôi không nhận ra!
U là trời, anh đẹp trai này là ai zậy?
Bàn Tử béo ú tôi quen đi đâu rồi?!
Nó bị trêu đến đỏ bừng mặt, đẩy tay tôi ra: "Đừng nhìn tao nữa. Lấy giấy báo trúng tuyển của mày ra đây tao xem nào."
Hôm nhận thư mời nhập học, cả nhà tôi náo nhiệt hơn cả ăn Tết. Mẹ kéo tôi vào thư phòng, liên tục quỳ lạy.
Xong rồi còn nhờ người đặt cho một cái đầu lợn mới đụng để cúng.
Đầu lợn…
Uhuhu, cái kẹo bông gòn hình heo Peppa của tôi…
Đọc xong thông báo trúng tuyển, Bàn Tử xoa tay hằm hè, nhìn tôi đầy mong đợi: "Tao muốn…"
Tôi rút lá thư khỏi tay nó: "Không, mày không muốn gì hết."
"Hề hề, tao chỉ muốn gặp Tổ Tiên nhà mày một xíu thôi." Bàn Tử cười, "Phù hộ mày vào được cả Bắc Đại, quá trời xịn sò luôn!"