VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM - 6
Cập nhật lúc: 2025-01-03 14:31:20
Lượt xem: 802
Chăm chú nhìn đôi môi ẩm ướt của anh, tim tôi đập như đánh trống.
Tôi không biết anh thấy thế nào, nhưng tôi thì thiếu điều thè lưỡi thở như chóa rồi.
“Thì ra cảm giác hôn trai đẹp là như này!” Tôi vừa lau mồ hôi trán vừa lẩm bẩm.
Mặt anh vẫn lạnh tanh, nghe tôi nói vậy thì hơi nhướng mày: "Cảm giác gì?"
"Thú vị!" Tôi hớn hở trả lời, "Tôi hôn thế nào?"
Bị bà đây chinh phục rồi chứ gì!
Mắt anh thoáng lướt qua màn hình máy tính tôi ngồi khi nãy. Hai chữ “Thất Bại” to đùng nhấp nháy trên đó là chủ thể sáng nhất cái phòng này. (Bả chơi game rồi ngủ gục nên thua đó.)
Lòng tôi dấy lên nghi vấn.
Tôi hôn tệ lắm ư?
Chả có lẽ.
Bao nhiêu kinh nghiệm nghiên cứu hằng hà sa số phim điện ảnh, phim truyền hình, rồi cả… cả... đống truyện mười tám không trừ nữa, không lý nào không có tác dụng gì chứ!
Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi tôi: “Nụ hôn đầu?”
Tôi như con mèo bị dẫm phải đuôi, vừa tức vừa thẹn.
Làm sao mà tôi thừa nhận mình kém cỏi như vậy được!
Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mồm: “Không hề! Tôi yêu cả tá anh rồi! Tôi…”
Những lời tôi chưa kịp bịa đều bị chặn lại bằng một nụ hôn bất ngờ.
Rõ ràng tôi mới là ‘cửa trên’ đè anh xuống để nắm quyền chủ động nhưng bây giờ anh lợi dụng chính tư thế này để lật ngược tình cảnh.
Một tay anh ôm chặt đùi tôi, tay còn lại thì siết eo và ghì tôi xuống.
Tôi chưa kịp phản ứng gì đã bị giam trong vòng tay cường tráng của anh, hết đường phản kháng.
Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn đầu tiên.
Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi, thế giới xung quanh xoay vòng vòng, lấp lánh ngàn ánh sao.
Khó mà hình dung được một người lạnh lùng lại hôn cuồng nhiệt và chiếm hữu đến thế.
Tôi thậm chí còn quên mất phải đẩy anh ra.
Anh cạy mở môi và răng tôi, càn quét khoang miệng như một vị vua tuần tra lãnh địa.
Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết tôi cảm thấy không còn đủ dưỡng khí để thở, còn tim như đang chạy nước rút.
Cuối cùng anh cũng chịu buông ra.
Tôi chếnh choáng như trong cơn say, nghĩ thầm: Như này chắc cũng coi là trả thù thành công ha?
Va phải ánh mắt thuần khiết không chút tình cảm của anh khiến tôi thảng thốt thức tỉnh khỏi cơn say chiến thắng.
Trông anh có vẻ không mãn nguyện cho lắm.
Tôi muốn quan sát kỹ hơn, ngặt nỗi bóng tối cản trở tầm nhìn, tôi thấy không rõ biểu cảm của anh.
Tự dưng tôi lại thấy bất an thế này.
Chiếc kẹp cà vạt của anh bóng bẩy đến mức phản xạ lại ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính, làm tôi hơi chói mắt.
Khóe mắt cũng không khỏi liếc xuống đôi giày da cao cấp trên chân anh.
Tôi vô thức cúi đầu nhìn lại cái áo sơ mi rẻ tiền trên người.
Tôi bỗng nhận ra hai chúng tôi sống ở hai thế giới chẳng có gì giao thoa.
Anh không chê bai hay tỏ ra khó chịu gì nhưng tôi không nhịn được mà cảm thấy thua thiệt thay anh.
Mùi t.h.u.ố.c lá và mùi mì ăn liền trong tiệm net nồng nặc đến váng đầu. Hai loại mùi cùng lúc xộc thẳng lên khoang mũi, như thể chúng không chỉ bay vào từ khu máy chung bên ngoài mà còn ảm vào tường, vào ghế, thậm chí vào cả tôi.
Có vẻ như hành vi của tôi đã xúc phạm đến anh rồi.
“X… xin lỗi.” Tôi mím môi.
“Giải thích đi.” Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tôi chớp mắt. Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích vì sao tôi xin lỗi anh ư?
Làm thế nào để tôi nói rõ cho anh hiểu được đây...
Tôi cứ thế mím chặt môi. Còn chưa nghĩ ra nên trả lời ra sao thì anh đột nhiên đứng dậy.
"Thôi khỏi." Anh khẽ nói.
Anh đẩy ghế trở lại vị trí ban đầu rồi dứt khoát vòng qua phía sau tôi, đi ra cửa.
"Lại bỏ đi." Tôi vừa tủi thân vừa không nỡ.
Anh quay đầu nhìn tôi. Hình như anh vui vẻ hơn. Ánh sáng từ khu phục vụ chung hắt vào càng làm đường nét trên khuôn mặt anh trở nên lập thể.
“Ngoài nụ hôn đầu, em không tặng tôi gì nữa à?”
Đậu! Xanh! Rau! Má!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-hon-phu-den-tu-coi-am/6.html.]
Những tương tư thiếu nữ của bà đây lập tức cuốn theo chiều gió không còn một mảnh.
"Anh đi luôn đii!"
Tôi nhìn anh đi mất, vừa tức vừa thẹn bưng kín mặt.
Đều là người mà, có cần phải hôn giỏi hơn tôi như vậy không?
Hừ!
4
Khi vừa tỉnh dậy, thì thấy Bàn Tử ngồi nhòm lom lom vào miệng tôi.
Tôi hỏi nó: "Nhìn tao làm gì?"
Bàn Tử chỉ trỏ môi tôi: “Mày ngủ sưng vều cả mỏ lên rồi kìa.”
Tôi giơ tay kiểm tra, đúng là hơi sưng lên thật.
Chắc do vô tình cắn phải trong lúc mơ rồi.
Chít tịt, tất cả đều tại tên đẹp trai đáng ghét đó hết!
Lúc về đến nhà, mẹ vừa nhìn đến môi tôi đã hoảng hồn: “Kiểu Kiểu, con có bạn trai rồi đấy à?”
Tôi nhe răng trợn mắt: “Mẹ đoán xem bạn trai con ở đâu, trong mơ hay trên bộ đề thi? Đấy, mẹ nói xem nào.”
Mẹ tôi cau mày nghĩ một hồi lâu rồi gọi điện cho bố. Xong xuôi nghiêm trang kéo tôi ngồi xuống nói chuyện: “Kiểu Kiểu à, ngày nhỏ con cứ ốm dặt ốm dẹo, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn nhà."
Tôi nghe đi nghe lại chuyện này đến thuộc lòng cả ra rồi nhưng hôm nay tự nhiên lại thấy có linh cảm không lành.
Giác quan thứ sáu của con gái cấm có sai bao giờ, quả nhiên lần này mẹ kể chi tiết hơn: “Mẹ được người ta chỉ cho rằng nếu kết âm hôn thì con sẽ tai qua nạn khỏi”.
Những câu chuyện kinh dị tiêu biểu như Áo cưới giấy hay Giày thêu đỏ lập tức hiện lên trong tâm trí tôi
Da gà da vịt trên người tôi thi nhau nổi lên, gáy cũng thấy lạnh toát.
Tôi tự xoa hai cánh tay dựng đầy lông tơ: “Mẹ đừng dọa con!”
Mẹ tôi mím chặt môi, nhìn tôi mãi rồi thở dài: “Lúc đó thực sự là hết cách rồi, kêu mẹ thử cách đ.i.ê.n rồ nhất mẹ cũng thử. Nhưng mà đúng là hứa hôn xong, sức khỏe con cũng càng ngày càng tốt lên.”
Tôi hỏi với giọng run run: “Rồi sao nữa?”
Mẹ cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt tôi: “Thì mẹ đã đồng ý với người ta con thi đại học xong thì sẽ gả sang bên đó.”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Ôi thần linh ơi!”
Tôi không thèm lấy kẹo đã lao thẳng vào thư phòng như một cơn bão rồi đóng sập mạnh cửa. Quỳ xuống đệm hương bồ, tôi lớn tiếng nói: "Tổ Tiên, con chưa từng cầu xin ngài điều gì."
Cú sốc làm tôi hoảng quá.
Kỳ thi đại học đã kết thúc rồi.
Liệu ngày mai tôi có bỗng dưng bị bốc đến nhà chồng không?
Tôi chỉ vừa mới mười tám thôi mà! Lại còn chưa có mảnh tình nào vắt vai!
Quan trọng nhất là tôi vừa đỗ Bắc Đại!
Cuộc sống sinh viên tươi đẹp còn chưa bắt đầu mà tôi đã bị kéo vào nấm mồ hôn nhân rồi sao?!
Rồi tôi sẽ bị vị hôn phu không tồn tại chốn dương gian kia vắt kiệt sinh khí mất.
Có khi nào tôi có bầu luôn không?
Và đẻ ra cái thứ quái thai nửa người nửa ma!
Càng nghĩ tôi lại càng không cầm được nước mắt.
Tôi mếu máo lết bằng đầu gối đến trước bài vị Tổ Tiên: “Tổ Tiên! Ngài giúp con với! Con sợ ma!”
Không để tâm sự khó chịu quỳ trực tiếp lên sàn cứng, tôi vội vàng xin keo. Nghĩ chưa đủ thành kính, tôi còn dập đầu vài cái.
Chuyện này quá đáng sợ rồi!
Mẹ đưa tôi đi gặp Tổ Tiên lần đầu lúc tôi mới lên ba.
Khi ấy mẹ bắt tôi quỳ xuống.
Tôi nhớ đến những người trong TV thường mặc trang phục cổ cúng bái nọ kia, họ còn hô: “Tổ Tiên” nữa. Thế là tôi sao y bản gốc. Mẹ thì vô cùng bất ngờ trước biểu hiện hết nước chấm của tôi dù chẳng có ai dạy cho.
Đấy cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến độ 'linh' của Tổ Tiên nhà mình. Căn phòng lặng ngắt như tờ khoảng năm giây, rồi đôi lá keo khẽ khàng và chậm rãi d.a.o động theo chiều dọc.
Nghĩa là Tổ Tiên nhận lễ của tôi rồi đó.
Mẹ tôi mau mau chóng chóng bảo tôi lạy tạ ơn. Tôi ráng làm theo, nhưng hồi bé tôi ốm yếu đến mức không thể dập đầu được. Mỗi khi tôi cúi xuống thì rất đau đầu, cơ thể mất thăng bằng.
Người lớn trong nhà rơm rớm nước mắt lo lắng nhìn tôi. Cũng may sau đó hai lá keo liên tục d.a.o động ngang.
Ý là Tổ Tiên miễn lễ, tôi không cần vái lạy nữa. Dù hiện tại tôi đã tự chủ thăng bằng được rồi nhưng tôi cũng chẳng lạy bao giờ.
Mỗi dịp cúng đầu năm, bố mẹ tôi đều quỳ lạy Tổ Tiên, dâng lên những cái dập đầu thành kính để tỏ lòng biết ơn vì Tổ Tiên đã phù hộ cho tôi. Tôi thì chỉ quỳ bên cạnh. Tổ Tiên thiên vị tôi, tôi không thích dập đầu thì không cần làm.
Nhưng bây giờ đâu có giống lúc đó.
Ma theo đến tận cửa tới nơi rồi, không thích cũng có thể gác sang một bên.
"Tổ Tiên, ngài giúp con được không? Con chưa muốn lấy chồng."