VÌ BỮA CƠM MÀ CÓ BẠN TRAI - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:02:07
Lượt xem: 718
14
Nghe bạn cùng phòng của Thẩm Thần Niên nói, Thẩm Thần Niên sắp sinh nhật rồi.
Tiếc là sinh nhật cậu ấy vào kỳ nghỉ hè.
Chúng tôi cũng chưa chắc gặp được nhau.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Không tiếc đâu."
Nghe xong lời tôi nói, Thẩm Thần Niên liền nói với tôi: "Nhà cậu không phải ở tỉnh xx này sao? Nhà tôi cũng vậy."
"Vậy ngày sinh nhật cậu nhớ gọi tôi nhé, tôi nhất định sẽ ra ngoài chúc mừng sinh nhật cậu."
Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Sao cậu biết nhà tôi ở chỗ này?"
Thẩm Thần Niên sững người, không tự nhiên mà tránh né ánh mắt của tôi, "Cậu đã nói trước đây rồi mà."
Có sao?
Tôi nghĩ lại.
Không nhớ ra.
Cậu ấy nói có thì chắc là có đấy.
Tặng quà gì cho Thẩm Thần Niên khiến tôi đau đầu.
Hình như cậu ấy cái gì cũng không thiếu.
Hơn nữa tôi cũng không hiểu con trai rốt cuộc thích cái gì.
Tôi quyết định tìm người trợ giúp.
Tiểu Đới nghe xong yêu cầu của tôi, bẻ ngón tay đếm: "Tặng con trai thì không gì khác ngoài mô hình, đồng hồ, nếu không thì là giày."
Tôi cẩn thận nhớ lại những lúc ở chung với Thẩm Thần Niên.
Hình như cậu ấy không thích sưu tầm mô hình lắm, đồng hồ cậu ấy cũng không thường đeo, còn giày thì ít nhất là mỗi lần chúng tôi gặp nhau, giày của cậu ấy đều không trùng lặp.
Tiểu Đới cười tủm tỉm, "Miểu Miểu, cậu không phải là thích Thẩm Thần Niên rồi chứ?"
Thích?
Mặt tôi nóng bừng, "Không có! Tuyệt đối không có! Chúng tôi chỉ là bạn bè!"
Tiểu Đới chỉ nhìn tôi cười mà không nói.
Tôi ngồi tại chỗ bình ổn lại tâm trạng.
Thích à.
Đó là cảm giác như thế nào nhỉ?
15
Sinh nhật của Thẩm Thần Niên cũng sắp đến rồi.
Cậu ấy gọi điện thoại cho tôi trước một ngày: "Ngày mai chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi hát karaoke."
"Được."
"Ba giờ tôi đến đón cậu."
"Không cần đâu. Chạy tới chạy lui phiền phức lắm, cậu gửi địa chỉ cho tôi là được."
"Người “mừng thọ” đến đón cậu, cậu lại từ chối?"
Thẩm Thần Niên kiêu ngạo hừ một tiếng, "Không biết điều."
Tôi không nhịn được cười, "Lỗi của tôi lỗi của tôi. Vậy lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu đến đón tôi."
"Được. Tối nay cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
Thẩm Thần Niên ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp nghiêm túc: "Ngủ ngon."
Câu ngủ ngon này khiến mặt tôi nóng bừng.
Tôi nói ngủ ngon, vội vàng cúp điện thoại.
Tôi nghĩ đến câu ngủ ngon đó rồi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thần Niên, ngủ ngon.
16
Ba giờ chiều, tôi đợi Thẩm Thần Niên đến đón ở dưới lầu.
Tôi vuốt vuốt tóc trước gương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-bua-com-ma-co-ban-trai/chuong-5.html.]
Chậc, hôm nay trang điểm có hơi đậm rồi không?
Mi giả có dán lệch không?
Má hồng hình như đánh hơi nhiều rồi?
"Dư Miểu Miểu!"
Tôi lập tức cất gương đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay Thẩm Thần Niên hình như đã đặc biệt đi làm tóc.
Đẹp trai hơn bình thường rất nhiều.
"Sao nào? Anh hôm nay đẹp trai chứ?"
Thẩm Thần Niên vuốt tóc, nháy mắt với tôi.
Tôi không nhịn được cười giơ ngón tay cái lên, "Đẹp trai, rất đẹp trai."
"Có mắt nhìn! Thời gian không còn sớm nữa, đi với tôi thôi."
Tôi đi theo sau cậu ấy một đoạn đường.
Thẩm Thần Niên bỗng nhiên dừng bước, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, "Sao, sao vậy?"
Thẩm Thần Niên nhìn trái nhìn phải, cau mày dường như đang xoắn xuýt điều gì đó, "Mũi cậu đổ dầu rồi kìa. Sáng bóng luôn."
Tôi hít sâu ba lần, cố gắng kìm nén ý muốn đ.ấ.m cho cậu ta một phát.
Không được, nhịn không nổi nữa rồi!
Tôi vỗ một cái vào sau gáy cậu ta, "Đó là phấn highlight của tôi!"
17
Trên đường đi, tôi tức đến mức không nói với Thẩm Thần Niên một lời nào.
"Anh sai rồi. Anh không hiểu mấy thứ này."
"Nói chuyện với anh đi mà."
"Thật sự không thèm nói chuyện với anh nữa à?"
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Thẩm Thần Niên chắp hai tay, đáng thương lắc lắc tay trước sau, "Anh sai rồi, tha thứ cho anh đi mà."
Thực ra tôi cũng chẳng giận gì.
Tôi cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn nhếch lên, "Lái xe cho cẩn thận."
"Rõ!"
Vừa vào phòng, tôi và Thẩm Thần Niên đã bị mọi người trêu chọc.
"Thôi nào mấy đứa."
Thẩm Thần Niên nhẹ nhàng đá vào chân cậu bạn cùng phòng đang hò hét náo nhiệt nhất, "Cô ấy ngại đấy, đừng chọc nữa."
Tôi đỏ mặt ngồi xuống cạnh Thẩm Thần Niên.
"Em xem ăn gì nào."
Thẩm Thần Niên đưa thực đơn cho tôi.
Tôi cũng không biết gọi món gì, liền đẩy thực đơn lại, "Cậu cứ gọi đi, tôi không kén ăn đâu."
Thẩm Thần Niên gọi vài món ăn gia đình, đều là khẩu vị tôi thích.
Cậu ấy lại nhìn ly nước cam trên bàn, nói với phục vụ: "Thêm một ly nước ép dưa hấu nữa, cô ấy bị dị ứng cam."
Lần này đến lượt tôi kinh ngạc, "Sao cậu biết?"
"Có phải cảm động lắm không? Tôi quan sát tỉ mỉ lắm đấy."
Thẩm Thần Niên ra vẻ muốn được khen, "Dù sao chúng ta cũng làm bạn ăn cùng lâu như vậy rồi."
"Giỏi thật."
Tôi cũng không keo kiệt lời khen, nhìn vào mắt cậu ấy, "Cảm ơn cậu."
Lần này đến lượt Thẩm Thần Niên đỏ mặt.
Cậu ấy lúng túng dời ánh mắt, dùng đũa chung gắp cho tôi một miếng sườn, "Ăn cơm, ăn cơm thôi."
Tôi liếc nhìn dái tai đỏ ửng của cậu ấy.
Đáng yêu thật.