Vết Cắn Ngọt Ngào - 06.
Cập nhật lúc: 2024-12-22 13:12:52
Lượt xem: 125
"Hôm nay mẹ cố ý đi dạo trong siêu thị cả nửa ngày, mua rất nhiều đồ ăn, thế nào, ăn được chứ?"
Tôi nhanh chóng giơ ngón cái lên.
"Tuyệt vời!"
"Ôi chao, miệng thật ngọt, hay là làm con nuôi của mẹ luôn nhé?"
"Được thôi, mẹ nuôi."
Thẩm Mạch ở dưới bàn kéo kéo vạt áo tôi, nhỏ giọng nói.
"Tửu lượng của mẹ tôi không tốt lắm, dễ say."
"Mẹ không có say nhé! Mẹ nghe thấy hết đấy."
Dì ấy uống hết một ly thì ngay cả đũa cũng cầm ngược hết cả lên.
Cuối cùng tôi và Thẩm Mạch đành dìu dì ấy vào phòng ngủ.
Ra ngoài, tôi mặc lại đồng phục chuẩn bị về nhà.
"Tôi đưa cậu về."
*Bắt đầu đổi ngôi ba của Thẩm Mạch nhoo ~
Ở cửa, tôi đẩy Thẩm Mạch trở vào.
"Tôi là đàn ông con trai rồi còn không tự về nhà được chắc?"
Kết quả tính cố chấp của Thẩm Mạch lại nổi lên, cậu ấy chống tay vào cửa, nhất quyết không nhường đường, tay còn lại nắm chặt cổ tay tôi, không chịu buông.
Tôi thở dài, nhắm mắt, quyết định liều một phen, giơ tay đột ngột áp môi mình lên môi Thẩm Mạch.
Thẩm Mạch chỉ khựng lại một khoảnh khắc, rồi ôm lấy eo tôi, đáp lại nụ hôn.
Một nụ hôn bá đạo chỉ có ở con trai, chẳng dịu dàng chút nào.
Hôn xong.
Thẩm Mạch dùng ngón cái xoa nhẹ khóe miệng tôi.
"Cậu trai kia là ai?"
"Hả?"
"Ở cửa quán bar."
"Bạn tôi, dẫn tôi đi cho oai thôi mà."
"Không được."
"Cái gì?"
"Cậu là của tôi."
Chậc, cậu ấy ghen tuông cũng ghê đấy, tôi khẽ cười, đến lượt tôi hỏi.
"Ngày mai đi học chứ?"
"Ừ."
"Đã nói rồi đấy."
"Ừ, mai gặp." Thẩm Mạch nói.
Tôi gật đầu: "Mai gặp."
14
Về đến nhà, ngay khoảnh khắc cắm chìa khóa vào ổ.
Tôi đã biết.
Cửa đã bị mở.
Tôi nghịch nghịch chiếc chìa khóa, chẳng hề để tâm mà mở cửa.
Đèn trong phòng bật sáng.
Trên chiếc sô pha da trong phòng khách có một bóng người già nua đang ngồi.
Tôi dựa vào tủ giày ở sảnh nghỉ sau cửa, cười lạnh: "Ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vet-can-ngot-ngao/06.html.]
Hòa Thu đang đứng cạnh người đàn ông, lúc này bà ấy tiến về phía tôi.
Khác với vẻ giản dị trong trường học, giờ phút này trông bà ấy toát ra vẻ xa hoa lãng phí.
Trên mũi cũng không còn chiếc kính không độ kia.
"Tạ Giản, tôi cho anh một cơ hội."
"Ồ, thưa bà, chẳng phải tôi thường xuyên trốn học, đó chẳng phải là điều bà mong muốn sao, đâu cần phải đến tận nhà giáo huấn tôi chứ?"
Hòa Thu ném một xấp ảnh vào người tôi.
Tôi đưa mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi.
Đó chính là hình ảnh tôi và Thẩm Mạch ôm hôn nhau ở hành lang.
Góc chụp rất xảo quyệt.
"Bà cho người theo dõi tôi?"
Hòa Thu cười lạnh: "Tôi biết ngay mà, anh cũng chẳng phải người bình thường gì, y như cha anh vậy."
"Hòa Thu, bao nhiêu năm rồi, trình độ khiến người khác ghê tởm của bà đúng là chỉ có tăng chứ không giảm."
Sắc mặt Hòa Thu càng lúc càng đen lại.
Tôi tiếp tục cười nói: "Năm đó dùng thuốc bò lên giường cha tôi, bây giờ lại còn thuê người theo dõi tôi. Hòa Thu, con đường bà đi càng ngày càng xuống dốc rồi, phạm pháp đấy."
Ngay sau đó, Hòa Thu đưa tay tát vào mặt tôi một cái, móng tay nhọn hoắt của người phụ nữ cào qua da tôi.
"Tôi là giáo viên thế mà lại dạy dỗ ra một người bất kính với người lớn như anh, tôi là mẹ anh thế mà lại dạy dỗ đứa con hỗn láo như anh."
"Cảm ơn bà, tôi còn tưởng bà muốn dạy tôi cách làm sao leo lên giường đàn ông, làm sao trở thành tiểu tam cơ đấy."
Trước đây, để có được cha tôi, trở thành bà Tạ, Hòa Thu đã dùng mọi thủ đoạn.
"Cha anh thích đàn ông, tôi là đang cứu vớt cha anh đấy, không muốn ông ấy phạm thêm sai lầm nữa. Tương tự bây giờ cũng thế, tôi mong anh có thể dừng lại trước khi quá muộn."
"Việc cha tôi u uất bao nhiêu năm nay sao bà không hề nhắc đến."
Hòa Thu lại giơ tay lên, nhưng lại bị tôi nắm chặt.
"Dù cha tôi có thích phụ nữ, cũng sẽ không thích loại người thủ đoạn hèn hạ, tâm cơ thâm sâu, thích kiểm soát đến biến thái như bà."
"Không có tôi thì làm gì có anh."
"Bà đừng nhét chữ vào mồm tôi, bà chỉ biết sinh chứ không biết dưỡng."
……
"Đủ rồi."
Lúc này, cuối cùng người đàn ông đang ngồi trên sô pha cũng lên tiếng, giọng nói lớn, vang dội và đầy uy lực.
"Tạ Giản, cả đời này cháu chỉ có thể lấy phụ nữ."
"Nếu, không muốn chuyện không hay xảy ra với cái thằng họ Thẩm kia."
15
Người đã đi rồi.
Tôi ném vỡ tất cả những thứ có thể ném trong phòng.
Cuối cùng tôi nằm giữa đống hỗn độn.
Con người quả nhiên đều tham lam, ban đầu, tôi tự hứa với lòng mình, chỉ cần được nhìn từ xa là đủ.
Không quấy rầy, không giao thoa.
Nhưng, cuối cùng tôi đã tan vỡ trước ánh mắt của Thẩm Mạch.
16
Tôi biết, lời ông nội nói trước nay đều là chỉ có một mà không có hai.
Việc Hòa Thu thành công, phần lớn cũng là do ông nội ngầm đồng ý.
Cha tôi chán ghét Hòa Thu, cũng không thích tôi.
Khi tôi còn là một đứa trẻ bốn tuổi ngây thơ.
Cha đưa tay xoa đầu tôi: "Con không sai, chỉ là cha không thể đối mặt với con, nếu có kiếp sau, cha nhất định sẽ yêu thương con thật nhiều."