Vết Cắn Ngọt Ngào - 01.
Cập nhật lúc: 2024-12-22 13:10:44
Lượt xem: 135
Gã đối thủ "một mất một còn" trong khóa tự học dí vào tay tôi một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc hình trái tim.
Một trò hề sến súa đến buồn nôn.
Tôi cho rằng đây lại là một chiêu trò mới mà cậu ta bày ra để chọc tức tôi.
Tan học.
Tôi chặn cậu ta ở góc tường.
“Ê này, quá đáng rồi đấy, không phải cậu không biết việc tôi thích con trai.”
Đôi mắt cậu ta đỏ hoe.
“Nhưng tôi thích cậu, cậu lại chẳng biết gì.”
01.
Từ góc tường ấy.
Kẻ bỏ chạy trước lại chính là tôi.
Lời thú nhận trong lúc say xỉn của Thẩm Mạch khiến đầu óc tôi rối bời như một mớ bòng bong.
Chết tiệt, hôm nay tôi xui xẻo vô cùng tận!
Nếu không thì chỉ có thể nói là Thẩm Mạch bị ai đó nhập hồn rồi.
Thích tôi?
Sao cậu có thể thích tôi được chứ…
Nếu bàn về việc ai là người ghét tôi nhất trên đời này.
Thế thì chắc chắn Thẩm Mạch sẽ đứng đầu bảng.
2
Ở trường.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trốn học…
Món nào tôi cũng thông thạo.
Tôi là đứa con ngỗ nghịch trong mắt các bậc phụ huynh, là một học sinh hết thuốc chữa trong mắt thầy cô.
Tôi sống theo nguyên tắc "sống qua ngày đoạn tháng", cuộc sống tuy không thú vị nhưng cũng coi như tự tại.
Chỉ là từ khi tôi lên lớp 12, trở thành bạn cùng lớp với Thẩm Mạch.
Cuộc sống "sống qua ngày" của tôi ngày càng trở nên khó chịu, bức bối.
Một lần.
Tôi trèo qua bức tường cao của trường, chuẩn bị đến tiệm net phô diễn tài năng "leo rank".
Nhưng tôi thật sự không ngờ, ở phía bên kia bức tường lại có người đứng.
Tôi va mạnh vào người đó.
Đến khi nhìn rõ mặt người kia.
Tôi kinh ngạc đến nỗi cả cọng cỏ đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất.
"Thẩm Mạch, cậu… Cậu cũng trốn học?"
3
Nếu nói tôi là điển hình của việc "sống qua ngày".
Thì Thẩm Mạch chính là tấm gương cho toàn thể học sinh.
Ngay cả khi tôi chưa học cùng lớp với cậu ta, cái tên Thẩm Mạch đã quen thuộc đến mức tôi nghe phát chán.
Nào là được thưởng, nào là nhất lớp cả năm, nào là quán quân cuộc thi này cuộc thi kia…
Những lời khen ngợi và vinh quang ấy luôn gắn liền với hai chữ "Thẩm Mạch".
Vốn tưởng rằng người như tôi cả đời này sẽ chẳng liên quan gì đến loại người như cậu ta, cứ an ổn mà sống cuộc đời riêng.
Nhưng.
Ai ngờ cậu ta cứ thích kiếm chuyện với tôi.
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vet-can-ngot-ngao/01.html.]
"Thẩm Mạch, cậu… Cậu cũng trốn học?"
"Mau cút về lớp ngay."
Tôi nắm lấy cánh tay còn lại, xoay nhẹ cổ tay, vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Hóa ra học sinh gương mẫu cũng biết chửi người đấy."
Nghe tôi nói vậy, mặt Thẩm Mạch rõ ràng tối sầm lại.
"Về, mau lên."
Tôi từ từ tắt nụ cười, nửa dựa vào thân cây, khẽ nheo mắt.
Không hiểu hôm nay cái tên "con nhà người ta" này lại nổi điên cái gì.
"Nếu tôi không về thì cậu làm gì được tôi?"
Thẩm Mạch lạnh lùng nhìn tôi.
Cuối cùng.
Tôi nhất quyết muốn đi, cậu ta lại nhất quyết muốn cản.
Kết quả là hai chúng tôi đánh nhau một trận.
Dẫn đến việc cuối cùng cậu ta ngồi trên sofa trong phòng chủ nhiệm, còn tôi thì đứng cạnh cái sofa đó.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, cậu ta ngồi, còn tôi đứng.
Vị chủ nhiệm Địa Trung Hải pha một tách trà nóng.
Vừa thổi vừa nhấp từng ngụm.
“Tạ Giản, bình thường em có nghịch ngợm thế nào, tôi cũng làm ngơ cho qua, nhưng đừng có lôi kéo người khác vào.”
Thẩm Mạch khẽ nhíu mày: “Chủ nhiệm, là do em…”
Chủ nhiệm rót cho Thẩm Mạch một ly nước ấm, cắt ngang lời cậu ta.
“Em Thẩm à, bây giờ em đang lớp 12, là thời điểm quan trọng nhất, có cần tôi chuyển lớp cho em không? Tôi thấy em nên hạn chế tiếp xúc với mấy thành phần bất hảo như Tạ Giản.”
Thẩm Mạch đột ngột đứng dậy: “Thưa chủ nhiệm, mong thầy hãy tìm hiểu rõ sự tình trước khi đưa ra kết luận.”
Tay chủ nhiệm đang cầm bình giữ nhiệt khựng lại, sắc mặt thầy trở nên khó coi thấy rõ, môi mấp máy vài lần, cuối cùng ánh mắt sau cặp kính nhìn về phía tôi.
Lửa thành cháy lan đến cổng, tôi như cá nằm trên thớt, gặp họa lây.
Chủ nhiệm bắt đầu bài ca giáo huấn với âm vực cao chót vót.
“Em, ra ngoài đứng ở cửa lớp cho tôi!”
Tôi bĩu môi, vươn vai duỗi người, vui vẻ bước ra khỏi phòng chủ nhiệm.
Cuối cùng thì, việc đứng phạt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng tôi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, tôi cũng không để ý lắm, nhưng hình như có người muốn tôi phải để ý đến họ.
"Tạ Giản, đây không phải đường về lớp, cậu định đi đâu?"
Ở khúc quanh hành lang.
Tôi đang ngồi trên tay vịn lan can chuẩn bị trượt xuống, đúng lúc này có một bàn tay từ phía sau nắm chặt lấy áo đồng phục của tôi.
Tôi hít sâu một hơi.
"Học sinh Thẩm, đi đến cái tiệm net bị cậu phá đám ấy, thời gian đẹp như vậy, tôi không muốn phí phạm nó ở cái hành lang lạnh lẽo này."
Tôi giật giật áo đồng phục, nhưng không thoát ra được.
Giọng Thẩm Mạch từ phía sau vang lên.
"Về lớp với tôi."
…
Nụ cười trên khóe miệng tôi hoàn toàn biến mất, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt.
"Hôm nay cậu làm bài tập chưa đủ hay nghe giảng chưa đủ mà rảnh rỗi đi gây sự với tôi vậy?"
Tôi một tay chộp lấy cổ tay áo cậu ta, nghiêng người thuận thế lao về phía trước, tay còn lại ấn xuống, cuối cùng đầu gối ghì chặt vào bụng cậu ta.
Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy rõ khuôn mặt cậu ta đang nằm dưới đất.