Váy cưới của lệ quỷ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:22:02
Lượt xem: 268
1.
Tôi tên là Diệp Đồng, từ khi sinh ra đã có đôi mắt âm dương.
Những hồn ma có những nguyện vọng còn chưa hoàn thành được, tất cả chúng đều muốn đến tìm tôi để được giúp đỡ.
Lần này là một nữ quỷ áo đỏ, tôi gọi cô ấy là Hồng Nương.
Lúc còn sống Hồng Nương đã bị cướp và còn bị người đó chặt đầu.
Bởi vì quá mức oán hận nên sau khi c.h.ế.t đi cô ấy ngay lập tức biến thành lệ quỷ, xé xác tên cướp đó.
Mong ước lớn nhất của cô ấy là có thể mặc váy cưới và cưới người mình yêu.
"Áo cưới thì dễ thôi, nhưng còn người yêu của cô thì sao... chẳng lẽ còn muốn tôi g.i.ế.c cho cô à?"
Hồng Nương mỉm cười đắc chí.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái mặc váy đỏ đứng trước mặt tôi hai tay vòng lên ôm lấy đầu.
Cùng với tiếng cười kinh dị của cô ấy, ánh đèn lúc này cũng chập chờn, gió cũng thổi khắp nơi.
Khung cảnh này, nếu như không phải tố chất tâm lý của tôi tốt thì tôi đã sớm đi đời nhà ma từ lâu rồi.
Tôi: "Cô dừng tay lại đi, thật sự quá kinh dị rồi."
Hồng Nương có chút xấu hổ nên không cười nữa.
"Nếu không thì cô giúp tôi chuẩn bị đồ cưới trước đi!"
Tôi xin rút lại câu nói chuẩn bị váy cưới thì đơn giản quá.
Vì chiếc váy cưới này của cô ấy mà tôi đã phải chạy ròng rã suốt ba tháng trời mới có thể hoàn thành nó.
Tôi treo chiếc váy cưới trước tấm gương cao từ trần nhà đến sàn, tôi còn đang nghĩ tối nay sẽ gọi Hồng Nương đến nghiệm thu thành quả. Nào ngờ lại lăn ra ngủ quên lúc nào cũng không biết nữa.
Trong lúc tôi đang còn mơ mơ màng màng, hình như tôi thấy có ai đó mở cửa phòng mình ra.
Trong ngôi nhà này, sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và những hồn ma chính là bọn họ có thể nhìn thấy tôi.
Nếu như tâm trạng không tốt thì sẽ sẵn sàng nói vài câu làm tổn thương tôi.
Tất nhiên, tôi cũng chưa từng nhịn bọn họ.
(心情不好就损我两句。当然了,我也从不惯着他们.) *hai câu này mình không rõ lắm cầu cao nhân dịch giúp mình hai câu này với.*
Vì vậy, không ai dám tùy tiện vào phòng tôi.
Mí mắt tôi quả thực nặng trĩu rồi nên tôi liền trở mình tiếp tục ngủ.
Lúc tôi mở mắt ra lần nữa thì chiếc váy cưới đã không thấy đâu nữa rồi.
2.
Trong phòng khách ở lầu một, dì bảy dì tám* đã lâu rồi không gặp cũng đều đi tới.
dì bảy dì tám*: chỉ cuộc tụ họp của những người phụ nữ trong họ hàng.
Diệp Hàm thì đang mặc váy cưới đứng giữa đám đông. Nhìn cô ta giống như một cô công chúa nhỏ vậy.
Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà bầu không khí vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc như bị đóng băng.
Diệp Hàm khẽ cười, sau đó bước tới nắm lấy cổ tay tôi giống như một người chị em thân thiết.
Nhưng những ngón tay đặt ở dưới bàn tay tôi, vậy mà cô ta lại nhéo lòng bàn tay tôi một cách tàn nhẫn.
"Chị ơi, chị thấy áo cưới của em có đẹp không?
Tôi nhịn không được mà nhìn cô ấy một cái.
Tất nhiên là nó đẹp rồi.
Nhưng mà lúc cô ta c.h.ế.t sẽ càng đẹp hơn.
"Mau đi thay bộ váy cưới này ra đi."
Nói xong, tôi kéo Diệp Hàm rời đi.
Diệp Hàm đột nhiên đẩy tôi ra, khoanh c.h.ặ.t t.a.y trước n.g.ự.c gắt gao mà bảo vệ chiếc váy cưới này, sau đó nước mắt cứ thế mà từng giọt từng giọt rơi xuống.
Oan ức giống như tôi mới chính người đã trộm chiếc váy cưới này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vay-cuoi-cua-le-quy/chuong-1.html.]
"Chị ơi, sao chị lại làm như vậy với em? Nếu chị thích thì một lát nữa em sẽ tặng nó cho chị mà."
Tôi cười giận dữ.
Chiếc váy cưới này là chính tay tôi đã làm ra nó nhưng bây giờ cô ta lại muốn tặng nó cho tôi?
Có phải cô ta bị thiên thạch nện hỏng đầu rồi không? Chứ sao lại đào hố to quá.
Tôi lười tranh cãi với cô ấy, chỉ tốt bụng mà nhắc nhở:
“Cô không thể đắc tội chủ nhân chiếc váy này, mau cởi ra đi.”
Lời này vừa nói ra thì Diệp Hàm càng khóc lớn hơn.
Trên mặt cô ta lúc này mang biểu cảm oan ức cần được cáo trạng kẻ ác.
Tôi sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Nếu như hiện tại cô cởi chiếc váy này ra thì mọi chuyện còn có chỗ thương lượng, nếu không thì sẽ c.h.ế.t rất khó xem đó."
Tôi không có hù dọa cô ta đâu.
Nhưng mà nếu như cô ta muốn cướp đồ của lệ quỷ thì cô ta sẽ phải trả lại bằng mạng sống của mình.
Mặc dù tôi rất hận cô ta nhưng mà suy cho cùng đây cũng là mạng người nha.
Hiện tại cô ta chưa mặc nó lâu lắm, hơi thở dính trên đó cũng không nhiều nên tôi vẫn có thể tìm cách giúp cô ta.
Nhưng nếu như mặc quá lâu, lệ quỷ sẽ có thể bám theo hơi thở mà tìm thấy cô ta.
"Chát!"
Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên vô cùng đau rát.
Mẹ kế đứng trước mặt Diệp Hàm, tức giận nhìn tôi.
"Đây chẳng qua chỉ là một vật c.h.ế.t mà thôi, cũng đáng để cô nguyền rủa em gái cô sao?"
"Đúng đó Diệp Đồng à, lần này là cháu không đúng rồi đó, làm sao cháu có thể độc ác như vậy chứ?"
Giọng nói của dì tôi vang lại từ bên cạnh.
Những người lớn tuổi khác cũng bắt đầu lần lượt trách tôi.
"Tôi đã nói hôm nay không nên để cô ta ở nhà, chắc chắn sẽ làm khó Diệp Hàm mà."
"Đúng rồi, từ nhỏ đã có cái tính này thì nuôi thành kẻ vô ơn đấy."
Mẹ kế cúi đầu, ghé sát tai tôi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:
“Hôm nay nếu cô không tặng bộ váy này cho em gái cô, tôi sẽ cho người dời mộ mẹ cô đi, tôi sẽ làm cho cô tìm không được nó."
Giọng bà ta nhỏ đến mức chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy.
Tôi tức giận đẩy bà ta ra.
Bà ta loạng choạng lùi lại hai bước, cũng không nghiêng không lệch mà ngã vào người bố tôi khi ông ấy vừa bước vào cửa
.
Tôi: ... Ôi! Hóa ra là đợi đến lúc này!
Bố tôi đau lòng đỡ mẹ kế đứng vững rồi sau đó quay lại nhìn tôi.
Tôi không thể tránh khỏi mà lại bị chửi rủa một trận thậm tệ.
Còn mẹ kế thì nước mắt lưng tròng xoa nhẹ lưng bố tôi, trong miệng luôn nói:
“Đừng trách Đồng Đồng, con bé nhất định không phải cố ý đẩy em đâu. Đây đều là lỗi của Diệp Hàm, tự nhiên lại mặc bộ váy này khiến cho chị gái của nó không vui."
Cơn giận bố tôi vừa mới dập tắt bỗng chốc lại bùng lên dữ dội.
Ông chỉ vào mũi tôi mắng tôi ngay cả súc vật cũng không bằng.
Rất tốt nha! Gia đình này, c.h.ế.t cũng đáng.
Tôi không nói gì nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Mới đi được hai bước thì lúc này cửa bị đẩy ra, đập vào mắt tôi chính là bạn trai cũ.
......