VẪY CÁNH - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-30 01:03:29
Lượt xem: 1,501
Tôi hiếm khi tranh cãi với người khác, lúc này căng thẳng đến mức răng va vào nhau.
Đừng sợ, Phùng Xuân.
Sở Cửu Từ phản bội thì sao chứ? Không được hèn nhát.
Nếu lần này không phản kháng, sau này họ sẽ càng lấn lướt.
Thấy tôi tức giận đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng, không ít người im lặng.
Chỉ có Mục An Ca tỏ vẻ chẳng sao, cười nói:
"Phùng Xuân, chúng tôi đùa thôi mà, cậu không biết đùa à?"
"Tôi không thấy có gì đáng cười."
Tôi lạnh lùng chìa tay:
"Trả tôi chiếc bút máy."
"Dựa vào đâu chứ? Đây là bút của Sở Cửu Từ mà."
"Đó là quà tôi tặng cậu ấy."
Chiếc bút là một món hàng hiệu, tôi đã dành dụm tiền tiêu vặt suốt nửa năm để mua tặng Sở Cửu Từ nhân dịp sinh nhật.
Giờ đây, nó trở thành vũ khí để chế giễu tôi.
Mục An Ca đảo mắt:
"Đây là lần đầu tôi nghe nói đồ đã tặng mà đòi lại."
"Bởi vì cậu ấy không xứng đáng."
Trong tiếng xì xào, gương mặt Sở Cửu Từ tối sầm lại, bàn tay siết thành nắm đấm.
"Chỉ là cho người khác mượn một chút, cậu cần phải làm quá lên như vậy không?"
"Cần chứ."
Tôi khẽ chạm vào vết sẹo cũ dưới mái tóc, từng chữ từng chữ phát ra đều rõ ràng:
"Cậu không xứng với lòng tốt của tôi, nên tôi phải lấy lại."
2
Tôi có thể chịu được tất cả mọi lời chế giễu, ngoại trừ từ miệng của Sở Cửu Từ.
Khi còn nhỏ, cả hai chúng tôi từng bị bắt cóc.
Trong lúc nguy cấp, tôi liều mình chọc tức bọn bắt cóc để thu hút sự chú ý của chúng, bảo vệ Sở Cửu Từ.
Không ngờ trong số đó có một tên biến thái, hắn đã rạch bảy nhát d.a.o lên mặt tôi.
Ngày hôm đó, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sở Cửu Từ ôm chặt tôi—lúc ấy tôi đã m.á.u me đầy mình, bất tỉnh—khóc đến mức suýt ngất.
"Khi lớn lên, con sẽ cưới Phùng Xuân. Con… con sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."
Về sau, gia đình họ Sở ngày càng phát đạt, còn nhà tôi thì dần lụn bại.
Tôi, vốn là một cô bé hoạt bát, dần trở nên lặng lẽ, cúi gằm mặt khi nói chuyện.
Từ khi tóc mái đủ dài, tôi không bao giờ cắt ngắn nữa.
Nỗi mặc cảm về ngoại hình như một chiếc lồng giam, giam cầm tôi suốt bao năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vay-canh/chuong-2.html.]
Trong thế giới ấy, Sở Cửu Từ là người bạn duy nhất.
Dù sao, cậu ấy cũng không thất hứa.
Ngày trước, khi có bạn nam giễu cợt gọi tôi là "cô hề xấu xí", thậm chí định vén tóc mái tôi, Sở Cửu Từ đã đ.ấ.m thẳng vào mũi cậu ta.
Dù phải bồi thường tiền và bị kỷ luật, cậu ấy vẫn không hối hận:
"Đồ vô giáo dục, tao thấy một lần đánh một lần."
Sau đó, cậu nhẹ nhàng an ủi tôi:
"Đừng buồn. Trong mắt mình, cậu mãi là người xinh đẹp nhất."
Tôi đã từng tin tưởng.
Cho đến bây giờ.
Sự phản bội hôm nay của cậu ta… chính là cú đ.ấ.m mạnh nhất vào lòng tin của tôi.
3
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô chủ nhiệm Mai Lâm cầm micro đi vào lớp, cắt ngang trận hỗn loạn.
"Vài ngày nữa là chọn ban phân lớp, có người cũng nên thu lại chút tâm tư. Suốt ngày cười đùa vô bổ, không ra thể thống gì!"
Rõ ràng cô ấy đã nghe được phần nào, lời nói nhắm thẳng vào Mục An Ca.
"Còn cười người ta, Mục An Ca, em có biết kỳ thi tháng trước Phùng Xuân hơn em bao nhiêu bậc không?"
Mục An Ca, vốn nổi tiếng dựa vào nhan sắc, luôn làm mưa làm gió, không sợ ai.
Nhưng mỗi khi đối mặt với cô Mai Lâm, cô ta đều khép nép.
Tan học, Mục An Ca chặn đường trước bàn của Sở Cửu Từ, làm nũng:
"Cửu Từ, giờ còn sớm, dạy tớ chơi bóng rổ đi mà."
Sở Cửu Từ liếc cô ta một cái, mím môi không nói.
Cậu từng bảo con gái đi về một mình không an toàn, nên chúng tôi luôn về cùng nhau.
Lúc này, cậu ấy dường như đang phân vân.
Mục An Ca giọng ngọt như đường, tiếp tục khích bác:
"Người ta còn đòi lại cây bút tặng cậu, mà cậu vẫn muốn theo cô ta à?
"Cậu đã hứa cảm ơn tớ vì đã cho cậu uống nước bao nhiêu lần rồi còn gì!"
Tôi ngẩng đầu từ đống đề thi chồng chất:
"Cậu muốn đi thì đi, sau này tôi có thể tự về một mình."
Sở Cửu Từ cười nhạt:
"Phùng Xuân, cậu vẫn giận tôi sao?"
"Chỉ cần cậu mở lời giữ tôi lại, tôi sẽ không đi. Tôi thậm chí sẽ quên chuyện cây bút, chúng ta sẽ trở lại như trước đây."
Tôi bình thản đáp:
"Tôi chỉ nghĩ rằng, đã nói thẳng ra rồi thì không cần duy trì sự giả tạo nữa."
"Rầm!"
Tiếng ghế bị đạp ngã vang dội.