Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh! - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-09 02:10:56
Lượt xem: 446
Những con sóng lấp lánh được phản chiếu trên mặt biển trong vắt, ánh nắng chiều nhẹ nhàng lướt qua cơ thể.
Người phụ nữ có dáng người xinh đẹp, bộ bikini tôn lên những đường nét hoàn hảo, cô vừa nghe điện thoại nói chuyện, vừa lắc ngón tay ☝️ về phía người đàn ông đến nói chuyện với mình.
“Tôi không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình,” cô mỉm cười. “Trong mắt tôi, cậu vẫn là một đứa trẻ.”
Cô ấy rõ ràng vẫn chưa già đến thế, nhưng sự quyến rũ mà cô ấy toát ra khiến người ta đỏ mặt. Ngay cả sau khi bị từ chối, người đàn ông vẫn không tức giận và mỉm cười nói: “Vậy khi lớn lên tôi sẽ đến với chị, được không?”
Liệu còn có cơ hội gặp gỡ khác? Lý Tố Tố nghĩ thầm, cô nói với bố Lý đang lo lắng trong điện thoại: "Được rồi bố, đừng tiết lộ bí mật", rồi dứt khoát cúp máy.
"Được thôi em trai" Lý Tố Tố cắn ống hút trên quả dừa xanh và nháy mắt với cậu.
Sau khi tiễn người làm phiền đi, Lý Tố Tố duỗi người.
Mặt trời đã lặn dưới đường chân trời. Cuộc sống của cô trên đảo trong vài ngày qua đã khiến làn da của cô bị sạm màu một độ, và cô trông đẹp một cách đáng kinh ngạc.
“Chỉ là có chút nhàm chán.” Lý Tố Tố ngạc nhiên khi nhớ lại rằng bố Lý đã nói với cô qua điện thoại rằng Phó Tử Ân đã chạy đến làm ầm ĩ trong khu tang lễ.
Cô cho rằng sau cái c.h.ế.t của nữ phụ, tình cảm của nhân vật chính sẽ nhanh chóng phát triển.
Nhưng tai mắt của nhà họ Lý nói cho cô biết, Phó Tử Ân gần đây không những không đến gần Tạ Hiểu Thư mà còn nghỉ phép nửa tháng.
“Tôi nghe nói Phó tiên sinh sắp đi du lịch,” đối phương nghĩ cô vẫn là một kẻ đeo bám thầm yêu Phó Tử Ân nên cười nói: “Tiểu thư có thể tình cờ gặp được anh ấy.”
Rồi khi thời điểm đến, cô có thể nói cho anh ta biết cô là giả ch.ết hay chưa ch.ết hoàn toàn?
Lý Tố Tố nhếch khóe miệng, mỉm cười đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vao-vai-mot-nu-phu-doc-ac-toi-da-thuc-tinh/chuong-12.html.]
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Cô nhìn thấy một vài sinh viên trẻ đang tụ tập quanh một ngôi nhà nhỏ trên bãi biển. Cô đi qua để xem họ đang làm gì.
Vừa đến gần, cô đã nhìn thấy một nam sinh đại học vừa mới từ dưới biển đi lên, tóc ướt, toàn thân đầy nước, có chút không nói nên lời.
Kể từ khi biết thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết, Lý Tố Tố cũng không ngạc nhiên trước bất kỳ sự sắp xếp tình tiết ngẫu nhiên nào.
“Chị, thật trùng hợp, lại gặp chị,” cậu bé cười lộ hàm răng trắng, “Thật là duyên phận, nhưng đáng tiếc là tôi còn chưa có thời gian trưởng thành.”
Lý Tố Tố mỉm cười nói: "Thật khó để không gặp nhau trên bãi biển chỉ cách đó vài bước chân. Các cậu đang làm gì vậy?"
“Chị, chị có muốn viết gì đó không?” Cậu ta giơ tấm bưu thiếp trong tay lên, “Chị có thể bỏ ra 12 tệ để dán tem và gửi cho bạn của chị ở bất cứ đâu.”
“Nếu không có ai để gửi thì sao?”
Xung quanh vang lên tiếng cười. Một cô gái đẩy lưng cậu ta, cười nói: "Chị, vậy chị có thể gửi cho cậu ấy, em nghĩ cậu ấy đang mong đợi điều đó đấy."
Cậu trai gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: "Thật sự muốn..."
Lý Tố Tố thẳng thắn đến mức mua một tấm bưu thiếp có hình một chú chó con đang bơi, hào phóng viết số mới của mình lên đó và vỗ nhẹ vào n.g.ự.c cậu bé: "Của cậu đây."
Cậu bé đỏ mặt cất nó đi, xung quanh vang lên những tiếng cười vui vẻ.
Lý Tố Tố không muốn yêu, nhưng trêu chọc cậu trai rất vui, gần đây cô chán muốn ch.ết, cũng không thể ra nước ngoài vui chơi.
Tốt hơn hết là không làm bất kỳ hành động nguy hiểm nào có thể tiết lộ bí mật của cô.
Cô vẫy tay tạm biệt nhóm bạn trẻ rồi tự mình trở về khách sạn.
Đây tình cờ là lúc bữa tiệc buffet bắt đầu.