Vầng trăng vĩnh viễn không lặn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:04:17
Lượt xem: 90
14
Bài đăng trên diễn đàn của trường đăng tin về tình yêu của Giang Tư Dữ đã được lan truyền rộng rãi.
Người đăng tiết lộ rằng họ đã nhìn thấy bạn gái của Giang thần bị một tên cặn bã quấy rầy. Tên cặn bã thậm chí còn đưa ra những nhận xét thô lỗ và muốn so sánh với Giang Thần.
Bạn gái Giang Thần bảo vệ chồng một cách độc đoán, khiến tên kia tổn thương đẫm máu.
Nhiều người nghe tin đã vội vã đến ăn dưa.
[Pure love girl]: Giang Thần thoát kiếp độc thân rồi ư? ? ? Tôi đang ăn hai bát Malatang trong cơn tức giận! ! ! (khóc to) (khóc to)
[Chó săn của Tảo Bát]: Tôi lo lắng quá. Giang Thần đang ở bên ai? Ngành nào? Tên gì?
[Người mẫu nam Giang đại bán buôn chị Trương AAA]: Kiểm tra lại, báo cáo!
[Giáo sư Lưu không có tóc trên đầu]: Tôi có mặt tại hiện trường, nhưng không thể nói vì Giang Thần đã ra lệnh bịt miệng tôi ~ (nghịch ngợm) (nghịch ngợm)
Nửa giờ sau, sau hơn một nghìn comment được xây dựng, chính chủ của bài đăng cuối cùng cũng xuất hiện và viết bình luận
——Giang Thần không cho mọi người nói những điều vô nghĩa, tôi đã phải nhẫn nhịn rất lâu, và tôi chỉ có thể tiết lộ điều này.
Tôi nằm trong ký túc xá, ngượng chín mặt nghe các bạn cùng phòng bàn tán sôi nổi.
Giang Tư Dữ thực sự đã xem xét tất cả các khía cạnh.
Không vạch trần tôi cũng như không làm tôi xấu hổ trước mặt Lương Ngật Châu.
Và bảo vệ tôi khỏi bị người khác chỉ trích.
Tại sao anh ấy lại tốt như vậy?
Tốt đến mức tôi gần như muốn khóc.
Tôi hít hít và mở box chat với anh ấy.
Do dự một lúc, tôi cung kính gõ chữ "cảm ơn" rồi gửi đi.
Người còn lại nhanh chóng đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc hình chú chó con đang tặng hoa.
Dễ thương và ngốc nghếch.
15
Tôi có một lòng tín nhiệm không thể giải thích được dành cho Giang Tư Dữ, và tôi luôn cảm thấy rằng lễ hội âm nhạc có thể được tổ chức.
Có rất nhiều phòng học trống trong một tòa nhà cũ của trường nên tôi đã xin giáo viên đăng ký một phòng.
Sau giờ học, tôi tập luyện cùng các thành viên.
Buổi tối còn chưa tới nửa giờ, con nhỏ trà xanh Tiết Thuần gõ cửa liên tục để tìm phiền phức.
"Kiều Di, bọn tôi đang đọc thơ ở phòng bên cạnh, giọng cậu lớn quá, làm sao bọn tôi tiếp tục nổi đây?"
"Vậy thì cậu đổi phòng đi. Dù sao thì chúng tôi cũng là người đến trước." Tôi nói mà không ngước mắt lên.
Sau khi bị cô ta ngắt lời vài lần, tôi đã mất hết tâm trạng để tập luyện.
Tất cả các thành viên đều đi ăn tối nhưng tôi không về mà chỉ ở lại một mình để sắp xếp dụng cụ, thiết bị.
Tiết Thuần lại đến làm phiền tôi.
"Đèn bị hỏng, đường bên ngoài tòa nhà rất tối, một lát nữa Lương Ngật Châu sẽ đến đón tôi, cậu có thể đi cùng chúng tôi."
“Cậu đang sủa cái gì thế?” Tôi trợn mắt nhìn cô ta.
Không có ai ở đây, Tiết Thuần ngừng giả vờ, vẻ mặt u ám.
"Kiều Di, cậu có biết tôi rất ghét cậu không? Tôi thích Lương Ngật Châu nhưng cậu lại chen chân vào và hẹn hò với anh ấy. Hiện tại hai người đã chia tay nhưng anh ấy vẫn không thể quên cậu."
Tôi đã biết cô ta đang nghĩ gì rồi.
Mỗi lần tôi đi chơi với Lương Ngật Châu, đi mười lần thì anh ta sẽ gọi Tiết Thuần đến tám lần.
Nói Tiết Thuần là bạn tốt của anh ta, tôi không nên suy nghĩ nhiều.
Tôi thấy họ không có hành vi mơ hồ nên tôi tin họ.
Cho đến một lần chơi sự thật hay thử thách, Tiết Thuần thua.
Có người hỏi cô ta có thích ai không, cô ta chỉ vào Lương Ngật Châu cười nói rằng chính là anh ta.
16
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tiết Thuần đã đổi ý và nói rằng cô ta chỉ nói đùa thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vang-trang-vinh-vien-khong-lan/chuong-4.html.]
Tối hôm đó, cô ta đăng một cập nhật đầy ý nghĩa trên Moments -“Một đời có bao nhiêu lời nói thật nói đùa.”
Tôi tức giận đến mức chụp ảnh màn hình lại và gửi cho Lương Ngật Châu xem.
Một lúc sau, anh ta trả lời tôi.
Anh ta nói Tiết Thuần không nhắc đến chuyện cô ta nói rằng cô ta thích anh ta, chỉ là tôi suy nghĩ nhiều mà thôi.
Lúc đó đầu tôi quay mòng mòng và tôi lại một lần nữa tin lời anh ta.
"Có rất nhiều người ghét tôi, cậu nghĩ cậu là ai? Ghét đến c.h.ế.t cũng được, đúng là cái loại ruột nối liền với não." Tôi chế nhạo.
Tiết Thuần trở nên tức giận vì xấu hổ.
"Tôi sẽ xé miệng của cậu!"
Cô ta khoanh tay, giơ chân đá vào cây bass đang dựa vào góc tường.
Cô ta bước tới vài bước, một tay nắm lấy vai tôi và đẩy tôi vào tường, còn tay kia nhéo mạnh cằm tôi.
Những chiếc móng tay dài cắm sâu vào da thịt tôi, cơn đau khiến tôi lập tức bật khóc.
Tôi không ngờ cô ta lại dám làm điều đó.
Không chịu thua kém, tôi túm tóc cô ta và kéo thật mạnh.
Tôi sẽ làm cho cô trọc lóc!
Tiết Thuần đau đớn, giơ tay muốn đánh tôi.
"Tiết Thuần?"
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, là Lương Ngật Châu.
Nghe được giọng nói của anh ta, Tiết Thuần lại đổi ý.
Cô ta đột nhiên buông tôi ra, tự tát vào mặt mình và bắt đầu khóc lóc.
"Kiều Di, tôi và Lương Ngật Châu là quang minh chính đại, hai người đã chia tay rồi. Tại sao cậu lại đánh tôi?"
17
Diễn hay đấy, để chiếm được tình cảm của Lương Ngật Châu, tự tát mình khá đau đấy.
Tôi nhìn dấu vân tay hiện rõ trên mặt Tiết Thuần mà c.h.ế.t lặng.
Lương Ngật Châu nghe thấy tiếng động, vội vàng mở cửa đi vào.
"Kiều Di, sao em lại ở đây? Tại sao em lại đánh cô ấy? Buông ra!"
Tôi vẫn đang nắm tóc Tiết Thuần trong tay, mất cảnh giác bị Lương Ngật Châu xô ngã, loạng choạng suýt ngã.
"Đây là phòng học nơi ban nhạc của chúng tôi diễn tập. Cô ta tự mình đến tìm rắc rối."
"Tôi kéo tóc cô ta để tự vệ, cô ta đã tự tát mình. Nếu có bản lĩnh thì đi xem camera giám sát đi."
"Không phải cậu đánh tôi chỉ vì camera giám sát tầng này bị hỏng sao?" Tiết Thuần rúc vào bên cạnh Lương Ngật Châu, khóc lóc thảm thiết.
"Kiều Di, em lại phát điên gì vậy?"
“Nếu tôi và Tiết Thuần thực sự bên nhau thì làm gì đến lượt em?”
Trong mắt và lông mày của Lương Ngật Châu chứa đầy sự tức giận, anh ta hạ giọng.
"Hơn nữa, cho dù tôi có chuyện gì với cô ấy thì sao? Chẳng phải khi ở bên tôi, em cũng đang cặp kè với người khác sao?"
Khi nhắc đến điều này, anh ta dường như có đủ tự tin để buộc tội tôi.
"Tôi đã nói với em từ lâu rằng việc thành lập ban nhạc tồi tàn này chỉ lãng phí thời gian của em mà thôi."
"Hãy nhìn chiếc quần short denim mà em đang mặc đi. Em có thực sự muốn những người đàn ông khác nhìn thấy đôi chân của mình không?"
Tôi liếc nhìn các nhạc cụ và thiết bị xung quanh, rồi nhìn xuống quần áo của mình với vẻ mặt xấu xí.
Lũ rác rưởi này.
Thiết Mộc Lan
Tôi run lên vì tức giận và những ngón tay của tôi cũng bắt đầu run rẩy.
Tôi mở miệng định mắng anh ta nhưng cổ họng tôi nghẹn lại không nói được.
Đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của tôi, Lương Ngật Châu quay đi và nói với giọng căng thẳng.
"Tôi không thể để em vô cớ bắt nạt người khác, nếu em không xin lỗi, vậy tôi đành phải kêu Tiết Thuần đánh trả."