Vầng trăng tròn bên cạnh những vì sao - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-06 21:33:21
Lượt xem: 483
“Không cần, không cần. Muội muội là công chúa, những lễ tiết này nên miễn đi.” Nàng mỉm cười ngồi xuống bên phía đối diện.
Ta đưa mắt ý bảo dâng trà lên. Diệp Yên Nhiên trông rất ngây thơ, đáng yêu. Nhìn qua có thể biết nàng được ngâm mình trong hũ mật trong suốt mười mấy năm qua. Thứ mà nàng muốn chỉ cần làm nũng, lập tức có người nâng đến trước mặt nàng.
Không giống như ta. Muốn cái gì đều phải tự mình không từ thủ đoạn mà giành lấy.
Diệp Yên Nhiên quay sang Sơ Nhất nói lời cảm ơn, làm Sơ Nhất sợ tới mức khay trà cũng không cầm chắc nữa.
“Thái tử phi quan tâm em như vậy, em sợ cái gì?” Ta đưa tay kéo Sơ Nhất qua, bảo nàng đứng bên cạnh ta.
Sơ Nhất phục hồi lại tinh thần, sau đó nhẹ nhàng thi lễ với Diệp Yên Nhiên. Cuối cùng cũng không làm mất mặt ta.
Diệp Yên Nhiên mỉm cười, nói với ta: “Công chúa yên tâm, ta nhất định giúp muội theo đuổi Thái tử.”
“Theo đuổi sao?”
Diệp Yên Nhiên này quả thật có chút thú vị.
Ta ngồi thẳng người, bưng lấy chén trà từ trên bàn lên, nhẹ nhàng dùng nắp chén gạt đi lá trà phía bên trên, sau đó mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Vừa ngước mắt lên, liền thấy được ánh mắt chờ mong của Diệp Yên Nhiên, ta khẽ cười một tiếng nói: “Tỷ tỷ đây là có ý gì?”
Nghe ta hỏi xong, nàng mới ghé sát vào ta mà nói: “Ta không thích Thái tử, gả tới đây cũng không phải mong muốn của ta.”
Những lời này giống y như những lời nói của Lâm Sương Nhi ngày đó. Ta nhìn ánh mắt nàng có chút lạnh lùng, khịt mũi: “Điện hạ cao quý vô song, tỷ tỷ có quyền lựa chọn sao?”
“Không phải, không phải.” Diệp Yên Nhiên xua tay, vội vàng nói: “Ta biết muội từ nhỏ đã yêu mến Thái tử, cho nên ta mới không thích Thái tử.”
Lời của nàng vừa rơi vào trong tai ta, tay của ta liền bóp cổ nàng.
“Sao ngươi biết?” Giọng nói của ta lạnh như băng, lực trên tay cũng tăng lên.
Tỳ nữ của Diệp Yên Nhiên sợ hãi kêu một tiếng, quay người muốn bỏ chạy. Sơ Nhất đuổi theo bắt được, còn thuận tay đóng cửa lại.
Diệp Yên Nhiên bị ta bóp cổ đến mức mặt mũi trắng bệch, há to miệng nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.
Ta thả lỏng lực tay, dùng đầu ngón tay nhéo vào cổ nàng, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Nói! Ngươi là ai? Nếu không ấy sẽ có biện pháp khiến ngươi im lặng biến mất khỏi thế gian này.”
Những lời ta nói này là thật.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngay khi ta vừa buông tay ra, Diệp Yên Nhiên bắt đầu ho dữ dội. Ho đến khi mặt mũi tái nhợt đỏ bừng trở lại mới thôi. Nàng dùng hai tay ôm lấy cánh tay ta, khóe mắt có nước mắt nàng vừa ho ra: “Ta là Diệp Yên Nhiên, ta... ta đoán vậy... Ta nghe nói Thái tử từng đi qua Lâm quốc, người vốn không quan tâm đến chuyện hòa thân như muội lại cả đêm không vui, còn không phải là chờ Thái tử đến vén khăn hỉ lên...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vang-trang-tron-ben-canh-nhung-vi-sao/5.html.]
Móng tay của ta đ.â.m sâu vào trong cần cổ trắng nõn của nàng, vẻ lạnh lùng trong mắt không hề giảm: “Ngươi thật thông minh.”
Một người thông minh như vậy không thể giữ lại được.
Tay của ta còn chưa kịp dùng sức, Diệp Yên Nhiên đã ôm lấy tay ta nói: “Không phải không phải, ta rất ngốc, từ nhỏ đã bị người ta nói là rất ngốc, không tin muội cứ đi hỏi thử xem.”
Ta không ngờ nàng lại trả lời như vậy, nên có chút sửng sốt.
Nàng lại nói: “Ta chỉ cảm thấy muội thật xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức khiến ta rất thích, ta chỉ muốn giúp muội.”
Lời này ta lại càng chưa bao giờ nghĩ tới. Chưa từng có ai khen ta xinh đẹp cả. Không phải bởi vì hình thức của ta khó coi, mà bởi vì mẫu phi của ta được gọi là “Yêu phi họa quốc.”
Cho nên ta giống như bà, dung mạo cũng bị ấn ký.
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Ta buông tay: “Ta cũng không cần ngươi giúp.”
6.
Ta thế mà lại không g.i.ế.c Diệp Yên Nhiên. Lần đầu tiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Muội có cảm thấy việc đầu tiên ta muốn làm khi đến nơi này chính là g.i.ế.c nàng hay không?” Ta tựa vào nhuyễn tháp, lật một trang sách trong tay.
Sơ Nhất không nói gì. Ta nở nụ cười: “Nàng có vẻ đặc biệt, ta ở chỗ này cũng không tránh khỏi có chút nhàm chán.”
Ta cần có người để chơi đùa một chút, dọa cho nàng sợ thì càng vui. Trông nàng cũng không giống người động cái là đi cáo trạng.
Tống Cô Tinh ở lại trong điện của ta liên tiếp mấy đêm liền, đủ để làm rõ hai chuyện: Một là Diệp Yên Nhiên quả thật sẽ không cáo trạng. Hai là công phu trên giường của ta thực sự rất cao.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Tống Cô Tinh thích ta, hắn chỉ là thích ngủ cùng ta mà thôi. Bởi vì ánh mắt hắn nhìn về phía ta lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt, tựa như lúc này.
“Thật sự công chúa đã nuôi được một nô tài tốt.” Tống Cô Tinh từ bên ngoài đi vào, giống như mang theo gió lạnh từ bên ngoài vào. Trong điện bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Ta ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp, còn chưa kịp mở miệng đã thấy được một bóng người phía sau lưng hắn.
Là Cốc Dụ.
Công phu của Cốc Dụ rất cao, cao đến mức y ra vào hoàng cung Lâm quốc liên tục nhưng chưa bao giờ bị người khác bắt gặp. Có điều lúc này y đang bị Tống Cô Tinh trói ở phía sau.