Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vầng trăng tròn bên cạnh những vì sao - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-06 21:35:44
Lượt xem: 320

Lời nói của Diệp Yên Nhiên cắt ngang suy nghĩ của ta: “Ngày mai chính là lễ mừng thọ, muội đi theo điện hạ đi.”

 

Ta tuy là trắc phi của Tống Cô Tinh, nhưng cũng là công chúa của một nước. Đương nhiên ta hiểu rõ, ta có tư cách đi cùng Tống Cô Tinh đến lễ mừng thọ.

 

“Ta sẽ không đi.” Nàng lên tiếng bổ sung. Ta nhìn về phía nàng, không rõ nàng có ý gì.

 

Việc Thái tử phi không cùng Thái tử đi chúc thọ, về tình về lý đều không chấp nhận được, nếu luận xuống cũng là một tội danh không nhỏ. Nếu là một mình nàng thì cũng kệ thôi, nhưng còn có thể làm liên lụy Tống Cô Tinh.

 

“Sao tỷ tỷ không đi?” Giọng nói của ta có chút lạnh lùng.

 

Diệp Yên Nhiên lè lưỡi với ta: “Ngày mai thân thể ta không khỏe.”

 

Lần đầu tiên ta biết được, thân thể không khỏe còn có thể chọn ngày.

 

Nhưng sự thật chứng minh, ngày hôm sau Diệp Yên Nhiên thật sự không khỏe. Thái y đã tới thăm khám cho nàng, nói là nàng sốt cao đến mức nói mê sảng.

 

Ta cau mày: “Hôm qua còn khỏe như vậy, hôm nay lại sốt cao đến mức mê sảng sao?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sơ Nhất gật đầu.

 

Nhưng ta không tin điều đó.

 

10.

 

Lúc ta đến điện Thanh Loan, tiểu tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Diệp Yên Nhiên vừa bưng nước đi vào. Lần này không ai ngăn cản ta nữa.

 

Đây là lần đầu tiên ta đến nội điện của Diệp Yên Nhiên. Bài trí bên trong hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của ta. Rất đơn giản. Không phải đơn giản như tiết kiệm, mà là đơn giản đến mức không thể diễn tả được.

 

Diệp Yên Nhiên nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chắc do ảnh hưởng của cơn sốt. Ta đã nói nàng quá yếu ớt, mong manh, quen được chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay nên lần này mới ngẫu nhiên mà nhiễm bệnh.

 

Ta khịt mũi một tiếng, liếc nàng một cái: “Tỷ tỷ thật sự là liệu sự như thần.”

 

Diệp Yên Nhiên mở mắt nhìn ta, nàng muốn từ trên giường ngồi dậy nhưng bị ta giơ tay đẩy trở về.

 

“Ta đang định lát nữa đi tìm muội.” Nàng nhìn ta dịu dàng nở nụ cười.

 

“Tìm ta làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vang-trang-tron-ben-canh-nhung-vi-sao/10.html.]

Nàng nháy mắt với tỳ nữ bên cạnh, tỳ nữ kia chậm rãi lui ra ngoài. Ta cũng miễn cưỡng đưa mắt nhìn Sơ Nhất một cái, Sơ Nhất hiểu ý khẽ gật đầu, cũng lui xuống.

 

Diệp Yên Nhiên thấy trong điện không còn ai, lại muốn từ trên giường đứng lên. Ta nhíu nhíu mày, lần nữa đẩy nàng trở về, lạnh nhạt nói: “Nằm xuống nói chuyện.”

 

Nàng cười  “hi hi” hai tiếng rồi không cố ngồi dậy nữa.

 

“Buổi chiều, lúc muội theo điện hạ đi dự tiệc, nhất định phải luôn ở bên cạnh ngài ấy.” Diệp Yên Nhiên dùng ánh mắt đầy kiên định nhìn ta, nhìn không giống như đang sốt cao mê sảng chút nào.

 

Nàng nắm lấy cổ tay ta. Cơn sốt khiến lòng bàn tay nàng nóng ran đến đáng sợ.

 

“Đêm nay sẽ có thích khách trà trộn lẻn vào cung, muội nghĩ cách nhắc nhở điện hạ cẩn thận một chút. Nếu ngài ấy không nghe, muội nhất định không được để ngài ấy rời khỏi bàn tiệc.” Lời nói của Diệp Yên Nhiên càng lúc càng khó hiều.

 

“Nữ tử duy nhất nhà Bình Xương hầu hôm nay cũng sẽ tham gia dự tiệc, đến lúc đó nàng sẽ bị tiểu thư nhà khác bức bách bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng thượng. Muội không nên châm chọc khiêu khích nàng, cũng nhất định không được cho nàng cơ hội tiếp cận điện hạ.”

 

Tuy rằng lời nói của nàng có vẻ thái quá, nhưng ánh mắt của nàng đầy nghiêm túc mà kiên định. Quả nhiên là sốt đến mê sảng.

 

Ta nhặt một chiếc khăn tay đã gấp gọn ở bên cạnh lên, đặt lên trán Diệp Yên Nhiên.

 

“Tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khỏe.” Ta đứng lên, cảm thấy nếu còn ngồi ở chỗ này, có thể sẽ phải nghe nàng nói mê sảng không dứt.

 

Lúc Tống Cô Tinh và ta rời đi, cơn sốt của Diệp Yên Nhiên vẫn còn chưa hạ xuống. Ta khẽ thở dài, nói với Sơ Nhất phía sau: “Em đi phân phó một tiếng, mời thái y đến khám xem sao.”

 

Sơ Nhất sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng “Vâng”.

 

Tống Cô Tinh đi ở phía trước hơi quay đầu lại nhìn ta: “Công chúa và Thái tử phi thật đúng là rất hòa thuận.”

 

“Đều là vì điện hạ.” Ta khẽ mỉm cười, trong ánh mắt chan chứa cảm xúc.

 

“Trong ngày đại hôn, Thái tử phi nói cô hãy sủng ái nàng nhiều hơn. Ngày đó cô còn tưởng rằng nàng ấy nói đùa.”

 

Hắn vừa cười vừa tiếp tục đi về phía trước. Gần đây hắn càng ngày càng thích cười. Ta đứng sững sờ tại chỗ một lúc, đây là chuyện mà ta không biết.

 

Lễ mừng thọ của Tống quốc long trọng hơn rất nhiều so với Lâm quốc. Toàn bộ hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, người đến tham dự tiệc cũng rất nhiều. Ta cùng Tống Cô Tinh xuống xe ở cửa, hắn đột nhiên đưa tay về phía ta.

 

Tuy rằng ngày thường, ta cũng quen trêu đùa hắn nhưng lúc này cũng không dám vào suy đoán lung tung lý do hắn đưa tay về phía ta là vì cái gì.

 

Thấy ta mãi không phản ứng lại, hắn mới trực tiếp nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên cạnh của ta.

 

Loading...