Vầng trăng tròn bên cạnh những vì sao - 1
Cập nhật lúc: 2024-09-06 21:30:06
Lượt xem: 481
“Không cần đâu, ta gả.”
Ta vừa dứt lời, đám đại thần đã lục tục quỳ đầy đất khen ta tình thâm nghĩa trọng.
Nhưng không ai biết, ta đã đợi ngày được gả cho Thái tử địch quốc suốt tám năm nay.
Ngày thứ hai ta gả đến đây, hắn mới ở lại ngủ trong điện của ta và có một đêm vui vẻ.
“Nghe nói nữ tử Lâm quốc các nàng bảo thủ lại hay xấu hổ, nàng có vẻ không giống bọn họ?”
Ta nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng của hắn, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn: “Vậy điện hạ có hài lòng không?”
1.
“Không cần đâu, ta gả!” Ta đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào trong điện.
Đám đại thần vốn đang ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía ta. Ta nhìn thấy lão đầu râu bạc đứng hàng đầu quay lại nhìn ta khẽ nhíu mày, ta biết ông ấy muốn nói nữ nhân không được tham dự vào chuyện triều chính. Nhưng ông ấy không thể nói như vậy, bởi vì ta ở đây để cứu mạng ông ấy.
Phụ hoàng ngồi ở phía trên nhìn ta hồi lâu, giống như thật lâu mới nhận ra ta là công chúa thứ mấy. Ông ấy nói: “Nguyệt nhi, không nên làm loạn.”
Ta bước từng bước tiến lên phía trước, hành lễ với ông ấy: “Phụ hoàng, nhi thần không hề làm loạn. Trước mắt Tam hoàng tỷ còn chưa rõ sống c..hết thế nào, mấy muội muội kia tuổi còn rất nhỏ. Nếu nhi thần không đi thì phụ hoàng phải giải thích như thế nào với Tống quốc đây?”
Phụ hoàng xoa xoa thái dương, im lặng không nói gì.
Tất cả đại thần trong điện vội quỳ lạy trên mặt đất, hô to: “Công chúa hiểu thật rõ đại nghĩa, là may mắn của chúng ta.”
Phụ hoàng giật giật khóe miệng, dưới sự khuyên bảo của quần thần, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý với đề nghị của ta. Quần thần khuyên bảo phụ hoàng, không nên bởi vì luyến tiếc, không nỡ rời xa ta mà không màng sống c.h.ế.t của những quân sĩ ngoài biên cương và ngàn vạn bách tính.
Nhưng ta biết, phụ hoàng không đồng ý đưa ta đi hòa thân không phải bởi vì ông ấy luyến tiếc ta. Mà là Tống quốc chỉ định muốn cưới nàng công chúa được yêu thương nhất triều đại chúng ta. Mà ta, vừa khéo lại là nàng công chúa không được thương yêu nhất. Ngay cả cái tên của ta cũng được tùy tiện chọn đặt khi ông ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy vầng trăng tròn kia.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Kể từ khi phụ hoàng quyết định đưa ta đi Tống quốc hòa thân, đãi ngộ của ta đột nhiên cao lên gấp vài lần. Nếu không phải ta không đồng ý, có thể ta đã bị chuyển đến một cung điện trang hoàng lộng lẫy khác rồi.
Lúc phụ hoàng đến, ta đang ôm con mèo đang hấp hối của mình phơi nắng. Phụ hoàng ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa tay muốn sờ con mèo trong lòng ta.
“Không được chạm vào nó!” Ta ôm chặt con mèo, ánh mắt cảnh giác.
Có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói với phụ hoàng như vậy. Bàn tay ông ấy dừng lại hồi lâu trên không trung rồi mới thu về. Có lẽ bởi vì ta sẽ hy sinh mạng sống của mình vì Lâm quốc nên phụ hoàng cũng không bất mãn với thái độ bất kính của ta.
“Nguyệt nhi, nó sắp c.h.ế.t rồi.” Ông ấy nhìn con mèo trong lòng ta.
Ta chớp chớp mắt, giọng nói bình tĩnh một cách lạ thường: “Con biết, nhưng nó có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trong lòng con.”
Sống là mèo của ta, c..hết cũng là mèo của ta. Không ai được chạm vào nó.
Cuối cùng phụ hoàng thở dài và đứng lên. Ông ấy đưa mắt nhìn quanh cung điện ta ở một chút: “Nguyệt nhi, con ở nơi này quá quá vắng vẻ.” Ông ấy đưa ra kết luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vang-trang-tron-ben-canh-nhung-vi-sao/1.html.]
Ta mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng: “Đều là nhờ phúc của phụ hoàng, nhi thần rất thích nơi này.”
Nhờ phúc của ông ấy là thật. Ta rất thích nơi này cũng là thật. Năm đó mẫu phi ta bị bệnh, qua đời ở trong điện này. Từ đó về sau, Ngọc Tuyền điện dường như đã trở thành lãnh cung. Không ai qua lại thăm hỏi, để mặc ta tự sinh tự diệt.
Còn không phải là nhờ phúc của phụ hoàng hay sao?
Sau khi phụ hoàng rời đi, lại sai người đưa thêm rất nhiều đồ vật vào trong điện của ta, làm cho ta cảm thấy có chút nực cười. Hai ngày nữa ta sẽ lên đường, hôm nay ông ấy còn sai người đưa thêm đồ vật đến đây, chẳng khác gì đang diễn trò.
Nhưng đúng là đang diễn trò mà. Màn diễn yêu thương, sủng ái này không phải là để cho người Tống quốc sắp tới xem sao?
Ngày đội ngũ người Tống quốc đến đón dâu, con mèo của ta c.h.ế.t trong lòng ta. Không uổng công ta nuôi nó nhiều năm, nó cố kéo dài hơi tàn, gắng gượng thân thể ốm yếu của nó cũng phải chờ bằng được người đón dâu tới, mới yên tâm nhắm mắt.
“Ta phải đi tìm hắn, ngươi hãy phù hộ cho ta.” Ta nhẹ nhàng nói với con mèo đã không còn hơi thở trong lồng ngực.
Lúc này Sơ Nhất từ bên ngoài đi vào, nàng là tỳ nữ duy nhất của ta. Nàng nhìn con mèo trong lòng ta một cái, đau thương hiện lên trong mắt, sau đó mới tiến đến nói bên tai ta: “Ngài ấy không đến.”
Tất nhiên hắn không thể đến rồi. Có điều chuyện đó cũng nằm trong dự liệu của ta. Là Lâm quốc ta đứng ra cầu hòa với Tống quốc, ta chỉ là công chúa được đưa đi hòa thân. Hắn đường đường là Thái tử của một nước, làm sao có thể đích thân tới đây đón dâu chứ?
Năm ngày sau, ta đưa theo Sơ Nhất cùng một lượng hồi môn khổng lồ, khởi hành đi theo người của Tống quốc. Trước khi lên đường, phụ hoàng nhìn ta, trong mắt ông ấy lần đầu tiên có ánh nhìn mà ta từng hy vọng.
Ông ấy nói: “Nếu con phải chịu thiệt thòi, hãy viết thư báo cho phụ hoàng.”
Ta cười cười. Những lời này từ trong miệng ông ấy nói ra, lại còn trong hoàn cảnh này, thật buồn cười và lố bịch. Ta còn có thể thiệt thòi gì hơn được nữa. Phụ hoàng đâu biết, những người làm ta thiệt thòi đều đã chết. Chỉ có ông ấy còn sống.
Đơn giản chỉ vì ông ấy là phụ hoàng của ta.
2.
Quãng đường từ Lâm quốc đến Tống quốc xa xôi. Với tư cách là một công chúa, lại là một nữ nhân đợi gả đi nên từ đầu đến cuối, ta đều đợi ở trong xe ngựa. Chưa có ai nhìn thấy bộ dạng của ta.
Thỉnh thoảng ta cũng được nghe một hai câu chuyện của Tống quốc từ người đi qua đường nhắc tới, hầu hết vẫn là do Sơ Nhất nói lại cho ta biết. Sơ Nhất dọn xong đồ ăn cho ta thì quy củ quỳ xuống bên dưới ta. Ta nhìn cổ áo hơi mở rộng của nàng, nheo mắt lại, dùng chiếc đũa trong tay nới rộng cổ áo của nàng ra.
Trước khi nàng kịp thốt lên, ta đã lấy miếng ngọc bội xa lạ đó ra khỏi tay nàng. Trên người nàng có chỗ nào mà ta không quen thuộc chứ? Tự nhiên hôm nay lại có thêm một miếng ngọc bội xa lạ.
Sơ Nhất nhìn miếng ngọc bội trong tay ta, vội vàng buông đũa xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.
“Công chúa... “ Giọng nói của nàng có chút run rẩy.
Ta cúi người xuống, dùng bàn tay đang cầm ngọc bội nhẹ nhàng nâng cằm Sơ Nhất lên: “Sơ Nhất, ta đối xử tốt với muội như vậy, nhưng muội lại sợ ta mà không sợ chủ nhân của miếng ngọc bội này.”
Nàng lắc đầu, đang muốn mở miệng giải thích. Nhưng ta không thích nhất là nghe người khác giải thích, ta dùng ngón trỏ đè môi nàng lại. Đôi môi của nàng cũng giống như người nàng, căng mọng, mềm mại.
“Sơ Nhất, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, nam nhân bên ngoài chỉ quen lừa gạt người. Ta nuôi dưỡng muội thành như vậy, cũng không phải để mội bị nam nhân giày vò.”
Ngón tay của ta nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng phấn của nàng rồi thuận tay ném miếng ngọc bội kia ra ngoài xe ngựa. Sau đó đứng dậy, nhìn thức ăn trên bàn nhưng chỉ cảm thấy không còn cảm giác muốn ăn nữa.