Vầng Trăng Lạc Nhân Gian - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:34:47
Lượt xem: 98
3
Đó là mùa đông bảy năm trước, thánh thượng đi săn thú trên dãy Nam Sơn, ta cũng được đi theo xa giá.
Giữa cánh đồng tuyết trắng xóa xuất hiện một con cáo trắng lanh lợi thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Cáo tuyết luôn là điềm lành nhiều năm không gặp, cho nên ta lập tức thúc ngựa lao lên.
Sau một hồi truy đuổi, thể lực con cáo không chống đỡ nổi nên bị ta b.ắ.n trúng chân sau. Ta hưng phấn định xuống ngựa nhặt nó về thì một gã đàn ông bất ngờ từ phía sau lao ra giật lấy con cáo tuyết chạy mất.
"Tên thô lỗ man rợ này ở đâu ra thế!" Ta căm tức muốn đuổi theo lại bị a tỷ ở bên cạnh kéo về.
"Đó là thị vệ của ngũ công chúa."
Nếu là người khác, ta nhất định đã chạy ra phân rõ thị phi cao thấp rồi, nhưng ngũ công chúa Lục Thanh Nghiên là cô con gái được thánh thượng yêu thương nhất… Không phải người có vai vế ngang hàng để ta phân phải trái.
Vốn tưởng rằng chuyện chỉ đến đây là chấm dứt, kết quả chờ ta mệt mỏi trở lại bữa tiệc, Lục Thanh Nghiên kia đang ôm con cáo tuyết đắc ý khoe khoang với mọi người: "Con vật nhỏ này quá mức thông minh, làm bổn cung mất một phen sức lực mới bắt được đấy!"
"Tuy chỉ có một con nhưng tốt xấu gì cũng bắt được rồi, chẳng trách phụ hoàng luôn nói bổn cung phúc trạch thâm sâu, cô nói có đúng không, Tống tam tiểu thư?"
Nàng ta vừa vuốt ve lông cáo vừa cười cợt nghiêng đầu liếc ta một cái.
Sao trên đời này lại có thứ khốn nạn đã được tiện nghi còn khoe mẽ thế nhỉ! Nếu không phải a tỷ ngăn lại, ta nhất định đã xông lên gõ đầu nàng ta rồi!
Đúng lúc này rèm cửa bị xốc lên, Lục Hành từ ngoài bước vào. Ta cùng mọi người đứng lên hành lễ, trước mắt bỗng nhiên lại hiện ra hai cục bông xù.
Lục Hành cúi người trước mặt ta, ngón tay nắm hờ hai cái đuôi cáo tuyết.
"Trên đường bắt gặp, nghĩ nàng thích nên bắt hai con về cho nàng chơi đấy."
Hắn khoát tay để hai con cáo tuyết rơi thẳng vào lòng ta. Lục Hành đứng dậy vô tư xoa nhẹ lên đầu ta, nở nụ cười tao nhã: "Chiêu Chiêu của chúng ta không chịu nổi ấm ức, nếu sau này nàng bất cẩn đụng độ ai, nể mặt mũi của cô, đành phải để mọi người nhường nàng ba phần rồi."
Khi đó ta vẫn chưa hề để ý đến Lục Hành. Hắn là thái tử cao quý, xưa nay tính tình nổi tiếng kiêu căng. Nhà ta gia thế hiển hách, cũng không phải kẻ dễ dàng bị người ta khinh nhục. Là Lục Hành đã dùng thủ đoạn mềm mỏng dỗ dành ta, yêu chiều ta, cuối cùng khiến ta nuôi ý định gả vào Đông Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vang-trang-lac-nhan-gian/2.html.]
Nhưng vào lúc ta hào hứng tuyên bố mình muốn gả cho Lục Hành, cả phụ thân lẫn huynh trưởng đều nổi giận đùng đùng. Người ca ca trước nay luôn cưng chiều ta vô pháp vô thiên lớn tiếng quát lên: "Muội nghĩ điện hạ là người dễ đối phó à? Muội vào cung rồi tìm đâu ra viễn cảnh một vợ một chồng một đời một kiếp nữa?"
Đương nhiên Lục Hành không phải người dễ đối phó, hắn đối xử với người ngoài vừa hung dữ vừa ngạo mạn, nhưng mà hắn lại luôn dịu dàng với ta, hết đưa tặng rất nhiều đồ cổ quý giá đến tự tay xuống bếp nấu chè cho ta, những lúc rảnh rỗi còn dẫn ta trốn ra khỏi phủ đi chơi, lúc bận bịu lại không quên phái ám vệ tới dặn dò ta phải ăn cơm đầy đủ —— Ta không tin hắn không thật lòng với mình.
Ta quỳ trong từ đường hai ngày hai đêm, cuối cùng thành công dùng nước mắt khiến phụ huynh phải thỏa hiệp.
Lục Hành rất yêu ta, mặc kệ có phải một đời một kiếp một đôi người hay không, năm mười bốn tuổi ta đã nhận được lời thề: Ta mãi mãi là ánh trăng sáng trên đầu quả tim Lục Hành.
Chờ Lục Hành lên triều, ta bước sang điện của Thẩm Vãn Tranh.
Gần đây tinh thần nàng ta sáng sủa phấn chấn lên rất nhiều, trông thấy ta cũng tươi cười chào đón. Nhưng hôm nay ta lại không đến để nói chuyện phiếm.
"Lâu nay Thẩm cô nương vẫn ở Đông Cung, không biết tương lai cô đã có tính toán gì chưa?"
"Bổn cung có một vị đường đệ dung mạo tuấn tú, dáng vẻ lịch thiệp, học thức xuất chúng, trong nhà cũng rất được cha mẹ thương yêu… Thẩm cô nương thấy thế nào?" Ta nghe giọng mình phát ra mang theo vài phần ngạo mạn rất xa lạ.
Sau một hồi lâu yên tĩnh, khuôn mặt Thẩm Vãn Tranh trở nên trắng bệch. Nàng quỳ rạp xuống đất, đầu cúi rất thấp. Âm thanh run rẩy: "Nương nương có thể để dân nữ ở lại bên mình được không? Dân nữ chỉ muốn chăm sóc nương nương và điện hạ cả đời, cầu xin nương nương…"
Những câu này như tiếng sấm vỡ vụn đánh thẳng vào màng tai ta.
Ta hẳn phải trách cứ Thẩm Vãn Tranh, quở trách nàng không nên dòm ngó thứ không thuộc về mình, nhưng cuối cùng ta chỉ biết xoay thân chạy trối c.h.ế.t ra ngoài.
Đến giờ lên đèn Lục Hành mới bước vào điện của ta. Khuôn mặt hắn mang theo vài phần tức giận xa lạ, hắn hỏi: "Chiêu Chiêu, tại sao nàng muốn đuổi Vãn Tranh đi?"
Ta cúi đầu không đáp, cũng không biết mình nên nói gì. Ta rất muốn ỷ vào phần tình cảm giữa mình và Lục Hành, nhưng không rõ nên nói thế nào cho hắn hiểu.
Lục Hành đi tới đi lui vài vòng, âm điệu mềm xuống: "Chiêu Chiêu, ta biết nàng không phải người ác độc như vậy. Trước kia Vãn Tranh phải chịu rất nhiều khổ sở…"
Hắn nắm bờ vai ta: "Chúng ta cho nàng ấy một ngôi nhà, để nàng ấy ở Đông Cung cùng nàng, có được không?"
Ngữ khí cực kỳ mềm mỏng mang theo mười phần thân mật dỗ dành. "Không phải chính nàng cũng rất thích Vãn Tranh đó sao?"
Dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của Lục Hành, ta đẩy tay hắn ra, nói: "Không thích."