Vãn Xuân Lâu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-14 10:14:52
Lượt xem: 75
14.
Liễu nương là một người kỳ lạ.
Đêm hôm trước còn khóc như mưa, khăn tay vắt ra nước. Qua một đêm, Lân Ca nhi mang cho nàng một bức thư, đọc xong, nàng lại trở thành một đóa phù dung e ấp.
Nàng đuổi ta ra khỏi phòng, ta và Lân Ca nhi đứng nép vào tường. “Cô nương làm sao vậy? Trông giống hệt mẹ lúc lên cơn điên.” Lân Ca nhi nói thẳng: “Ta thấy muội cũng có bệnh trong người.” “?”
Ta không ngờ Lân Ca nhi cũng biết xem bệnh. Lân Ca nhi xoa đầu ta, không nói gì.
Hắn kiểm tra bài vở của ta.
Ta rung đùi đắc ý đọc thơ, rồi dùng ngón tay viết cả đống chữ lên lòng bàn tay hắn.
Lân Ca nhi cười hiền, lần theo nét chữ của ta viết lại, chạm vào ánh mắt đòi khen thưởng của ta, mới mím môi ho một tiếng, nghiêm mặt, tỏ vẻ của một người huynh trưởng.
“Cũng được, có chút tiến bộ rồi.”
Hắn nói mình đã dành dụm được năm lượng bạc, đợi ta đến tuổi cập kê chắc là có thể chuộc ta ra ngoài. Nhưng rồi hắn thở dài, nói Thủy bà tử ngày càng ít tỉnh táo, có lẽ phải tìm thầy thuốc kê đơn.
Ta vỗ ngực, an ủi hắn.
“Ca ca, giờ ta hầu hạ cô nương, tiền công đã tăng gấp đôi rồi, ta cũng có thể tự tích cóp tiền.”
Ta bẻ ngón tay tính toán cho hắn xem, bao lâu nữa mới đủ bảy mươi lượng. Lân Ca nhi nắm lấy những ngón tay đang lộn xộn của ta.
“Thước nha đầu, không phải bảy mươi, mà là một trăm năm mươi.” “A…”
Ta há hốc mồm, hóa ra ta đã lên giá đến vậy.
15.
Ta chỉ biết được lý do Liễu nương “lên cơn điên” khi nghe các cô nương khác buôn chuyện.
Thì ra, nàng đã gặp lại người trong lòng.
Lưu Sinh là một mưu sĩ dưới trướng cha của Liễu nương, bảy tuổi đã đỗ tú tài, là thần đồng nổi tiếng một thời. Nhưng sau đó vận thi cử không tốt, liên tục trượt, mãi đến năm hai mươi tuổi mới đỗ cử nhân.
Tuy nhiên, trong mắt người thường, hắn đã là người có tiền đồ xán lạn, vừa vào kinh học tập đã được cha Liễu nương để mắt đến, thường xuyên ra vào Liễu phủ, trở thành mưu sĩ.
Hắn và Liễu nương nảy sinh tình cảm khi còn ở Liễu phủ, là câu chuyện tiểu thư yêu thư sinh quen thuộc.
Nhưng chuyện của hai người còn chưa kịp báo cho cha Liễu nương biết, thì Liễu gia đã gặp nạn.
Lưu Sinh bị liên lụy, sa cơ thất thế trở về quê, thậm chí còn không kịp từ biệt Liễu nương.
Giờ đây hắn lại vào kinh, bái sư mới, chuẩn bị tham gia thi Hội.
Hắn cùng bạn học đến Vãn Xuân lâu uống rượu, các kỹ nữ thanh lâu bước vào, vừa ngẩng đầu đã chạm mặt Liễu nương.
Người yêu cũ gặp lại, thật là khó xử.
Trong bữa tiệc có người biết thân thế của Liễu nương, giả vờ rơi lệ ngâm thơ, khiến tâm trạng vốn đã rối bời của Liễu nương càng thêm xáo trộn.
Một khúc đàn tỳ bà, dây nào cũng gảy sai, dây nào cũng gảy.
Lưu Sinh ngồi không yên, uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, nhưng không viết nổi một bài văn.
Lúc ra về, Lưu Sinh muốn kéo Liễu nương, nhưng bị nàng tránh né.
Hai người không nói một lời, như thể đều đã tu luyện thành “bế khẩu thiền”. Các cô nương khác kể lại chuyện hôm đó, ánh mắt không giấu nổi sự khinh bỉ. “Hắn ấy à, ta thấy chỉ là một kẻ nhu nhược.”
“Có thời gian viết thư sám hối, sao không đập vỡ chén rượu ngay lúc đó, bênh vực Liễu nương đi?”
“Chỉ có Liễu nương mù quáng, coi một khúc gỗ mục là bảo bối mà thôi.” Ta vội hỏi Liễu nương thế nào rồi, mấy cô nương nhìn nhau cười.
“Đi khuyên nhủ Liễu cô nương nhà ngươi đi, đừng có đem tiền bán nghệ của mình dâng hết cho kẻ bạc tình bạc nghĩa đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-xuan-lau/chuong-4.html.]
16.
Ta mang theo lời dặn dò của các cô nương, vội vã trở về phòng Liễu nương.
Đẩy cửa vào lại bắt gặp hai người đang ôm nhau, như một đôi uyên ương quấn quýt.
Ta đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, vội vàng đóng sập cửa lại. Không ai nói Lưu Sinh sẽ đến Vãn Xuân lâu vào giờ này. Ta đứng canh ngoài cửa, mũi giày vô thức viết chữ trên đất.
Chữ của Lân Ca nhi có nhiều nét, ta không viết được, chỉ có thể, bên trái một chữ “Thủy”, bên phải một chữ “Liễu”, viết đến cuối cùng chữ “Liễu” cũng trông như chữ “Thủy”.
Tầm nhìn cũng mờ đi, ta dụi mắt, lòng bàn tay ướt đẫm.
Ta không muốn Liễu nương trở thành Thủy bà tử.
17.
Ta kể cho Liễu nương nghe câu chuyện của Thủy bà tử, kể về Khải lang của bà, cách một cánh cửa, trái ôm phải ấp người khác, không nghe tiếng khóc than đêm khuya của người xưa.
Liễu nương không nghe lọt tai, chỉ nói Lưu Sinh khác biệt. Ta hỏi kỹ, Liễu nương nắm c h.ặt vạt áo trước ngực, như người lạc giữa dòng nước tuyệt vọng bám vào một khúc gỗ.
Ta tưởng nàng bị bệnh, vội vàng đi gọi Lạc nương.
Liễu nương níu ta lại, liên tục nói: “Lưu Sinh, chàng ấy không giống vậy.”
Ta là một người chậm hiểu, học chữ cũng phải mất rất nhiều công sức. Nhưng lần này, ta lại đọc hiểu được sự cầu xin trong mắt nàng.
Vì vậy, ta quay lại vỗ lưng Liễu nương, cũng cầu nguyện theo: “Đúng vậy, không giống.”
18.
Dù sao cũng là tình cảm thời niên thiếu.
Lưu Sinh cứ cách ba ngày năm bữa lại đến tìm Liễu nương, ta ngồi xổm ngoài cửa đợi hết đêm này đến đêm khác.
Lạc nương tức giận, nói Lưu Sinh là kẻ vô lại, đã là khách làng chơi, vậy mà còn tiêu tiền của kỹ nữ thanh lâu.
Ta tưởng Lạc nương không vui vì lỗ vốn. Lạc nương nghe vậy, nhíu mày: “Ta thiếu chút tiền đó của hắn sao?”
“Ta đau lòng vì hắn làm hỏng một kỹ nữ thanh lâu tốt như vậy, Liễu nương bây giờ thành ra thế nào rồi?”
Thì ra không phải tiếc tiền, mà là tiếc cho Liễu nương.
Ta không biết Liễu nương đối với Lưu Sinh bây giờ là gì. Tuy khi ở bên nhau đã như phu thê, nhưng có phu quân nào lại để nương tử của mình phải ca hát tiếp rượu để kiếm tiền trang trải cho mình chứ?
Ta chỉ biết, Lưu Sinh đến tìm Liễu nương thì không phải trả tiền. 19.
Nếu Lưu Sinh đến vào buổi sáng, hắn còn cùng Liễu nương dạy ta thơ từ. Trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Chỉ có mình ta không ưa, bĩu môi khinh khỉnh, cứ chen vào giữa hai người, như dải Ngân Hà mà Tây Vương Mẫu tạo ra.
Ta kéo Liễu nương hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Lưu Sinh muốn giải đáp cho ta, ta liền trợn trắng mắt không thèm.
Liễu nương chưa bao giờ bênh vực Lưu Sinh trước mặt ta.
Lưu Sinh nói nha hoàn của Liễu nương tính tình kỳ quái, hành động ngang ngược, khó mà dạy bảo.
Liễu nương lại dịu dàng phản bác: “Thước nha đầu thực ra rất thông minh.”
“Chẳng lẽ tất cả nữ tử khắp thiên hạ đều phải như ta, vì chàng mà vương vấn tương tư? Chàng còn muốn nợ tình bao nhiêu hồng nhan nữa?”
Lưu Sinh bị sự giận dỗi và tình cảm của Liễu nương làm cho xao xuyến, hắn ôm nàng vào lòng, liên tục hứa hẹn, đợi đến khi đỗ đạt sẽ trở về rước nàng một cách long trọng.
Sau khi Lưu Sinh đi, Liễu nương ngồi bên cửa sổ. Từ ô cửa nhỏ trên lầu hai, nhìn theo bóng dáng Lưu Sinh khuất dần giữa dòng người.
Ta gọi: “Cô nương, gió lớn làm cay mắt rồi.” Nàng quay lại, quả thực đang lau nước mắt.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ta đã mười lăm tuổi, vẫn không biết nước mắt của nàng hôm đó là vui hay buồn.