Vân Sinh Bình An - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-20 18:30:14
Lượt xem: 376
Hắn lục lọi lấy đi chứng minh thư và ví tiền của tôi, vừa nghêu ngao hát, vừa mỉm cười rời khỏi con đường đèo vắng lặng.
Tôi bị trói chặt ở đáy vực, người dẫn hồn nhìn tôi đầy thương hại rồi hỏi: “Cô còn tâm nguyện gì không?”
Tâm nguyện của tôi là t.r.ả t.h.ù.
Tôi muốn kẻ đã x.â.m h.ạ.i tôi phải c.h.ế.t.
Tôi muốn Hà Cố, kẻ đã bỏ rơi tôi mà chạy trốn, phải c.h.ế.t.
Sự căm phẫn lan tỏa từ tôi ra xung quanh, như một cơn sóng hận thù trào dâng.
Ba mẹ tôi đã tài trợ cho Hà Cố ăn học.
Tôi vì hắn mà mua căn hộ gần công ty để làm nhà tân hôn, mong hắn tiện đường đi làm.
Mỗi ngày tôi đều mơ về một cuộc sống hạnh phúc với Hà Cố.
Thế nhưng khi gặp kẻ xấu, việc đầu tiên hắn làm lại là bỏ rơi tôi và chạy trốn.
Thật nực cười.
Tôi buông đôi tay đang ôm đầu ra.
Tiếng cười của tôi vang lên không ngừng, đến mức không thể đứng thẳng.
Những dòng huyết lệ đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ hốc mắt khô cạn của tôi.
Tôi quay lại, nhìn Hà Cố trên giường lần cuối, rồi quay lưng, bay ra ngoài.
M.á.u của tôi đã dính lên người tên t.ộ.i p.h.ạ.m, tôi lần theo dấu vết và tìm thấy hắn ở một nhà trọ nhỏ.
Tôi ngồi bên giường hắn, thổi một luồng khí vào mặt hắn.
Tên t.ộ.i p.h.ạ.m kinh hãi mở to mắt. Khuôn mặt bị đ.ậ.p n.á.t của tôi từ từ hiện ra trước mắt hắn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, rồi dần chuyển sang tím tái. Lúc này tôi mới nhận ra, khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, con người không thể thốt ra nổi một âm thanh nào.
Hắn như một con sâu thịt, từ từ lùi lại. Tôi chậm rãi tận hưởng sự sợ hãi của hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Môi hắn run rẩy, khẽ thốt ra lời cầu xin tha mạng.
M.á.u và d.ị.c.h n.ã.o từ đầu tôi chảy ra, giọng tôi khô khốc: “Lúc đó tôi cũng đã cầu xin tha mạng mà, phải không?”
Hắn hoảng loạn, đầu óc mụ mị, lắp bắp xin lỗi trong vô thức, vừa nói vừa đ.ậ.p đầu xuống đất.
Tôi khẽ cúi mắt xuống, thỏa mãn nhìn vẻ mặt hèn hạ và đầy sợ hãi của hắn.
Khi đã thưởng thức đủ, tôi bắt đầu điều khiển hắn đ.ậ.p tay vào cửa sổ nhà trọ.
Từng cú đ.ậ.p, từng cú đ.ậ.p.
Kính vỡ, những mảnh sắc nhọn c.ắ.t đ.ứ.t tay hắn, m.á.u tươi chảy ròng ròng, sớm tạo thành một vũng nhỏ dưới sàn.
Hắn lao qua cửa sổ, nhảy xuống.
Ngay trước khi chiếc xe tải lao đến n.g.h.i.ề.n n.á.t cơ thể hắn, tôi rút ra khỏi người hắn.
Tôi nhìn hắn với đôi mắt trợn trừng, tưởng chừng như sắp bật ra khỏi hốc mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-sinh-binh-an/chuong-5.html.]
Hắn cố gắng dùng cả tay chân để tự mình bò đi.
Rồi, với một tiếng rầm, chiếc xe tải nghiền nát hắn.
Tôi cười khúc khích, ngắm nhìn bãi bùn lầy m.á.u thịt trên mặt đất.
Giờ thì chỉ còn lại Hà Cố.
Tôi vừa nghêu ngao hát vừa xuất hiện trong phòng tắm của Hà Cố.
Hắn đang cạo râu trước gương.
Tôi khẽ thổi một luồng khí vào tai hắn.
Bàn tay Hà Cố run lên, lưỡi d.a.o sắc bén rạch một vết trên cằm hắn.
M.á.u chảy xuống từ cằm, nhỏ giọt vào bồn rửa.
Khi Hà Cố cúi xuống rửa sạch vết m.á.u, tôi điều khiển hắn cúi đầu xuống, nhấn mũi và miệng vào làn nước sâu trong bồn.
Tôi ngồi trên bồn rửa, lạnh lùng nhìn hắn dần ngạt thở, sắc mặt tái xanh.
M.á.u từ mũi hắn rỉ ra, nhuộm đỏ mặt nước trong veo.
Khuôn mặt thanh tú của hắn trở nên méo mó vì ngạt thở.
Tôi nhìn biểu cảm đau đớn của Hà Cố, trong lòng trào dâng một cảm giác thỏa mãn vô tận.
Rõ ràng chính hắn là người đã cầu hôn tôi, hứa sẽ chăm sóc tôi chu đáo. Cũng chính hắn đã đề nghị đi du lịch tự lái để hưởng tuần trăng mật.
Nhưng khi tên t.ộ.i p.h.ạ.m cầm d.a.o tiến đến, người đã hứa sẽ bảo vệ tôi lại bỏ mặc tôi mà chạy trốn.
Vào ngày tôi qua đời, hắn đã gỡ bức ảnh cưới của chúng tôi, và đồng ý nối lại tình xưa với bạn gái cũ.
Tôi ấn c.h.ặ.t đ.ầ.u Hà Cố xuống nước, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn chưa được trút hết.
Mẹ Hà Cố lao vào phòng tắm, kéo đầu hắn lên khỏi mặt nước.
Tôi lạnh lùng nhìn bà khóc lóc, tay run rẩy gọi điện cầu cứu.
Tốt thôi.
Tôi cũng không muốn Hà Cố c.h.ế.t một cách dễ dàng như thế.
Hà Cố từ bệnh viện trở về căn hộ.
Mẹ hắn lo lắng nên ở lại để chăm sóc.
Bà chuẩn bị một bữa ăn dinh dưỡng, đặt lên bàn, giọng khàn khàn: “Bác sĩ nói con bị mất đi người bạn đời, trong thời gian ngắn không thể chấp nhận được sự thật nên mới có xu hướng tự hủy hoại bản thân.”
Nghe xong, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến mức huyết lệ rơi.
Mẹ Hà Cố thì nghiêm túc nhìn hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: “Dù Vân Sinh đã đi rồi, nhưng cuộc sống của con vẫn còn dài. Con phải sống vì chính mình. Mẹ không ép con phải tìm ai đó để yêu hay kết hôn ngay, mẹ chỉ sợ con không còn sức sống, đến một ngày nào đó lại đi theo cô ấy.”
Hà Cố im lặng ăn xong bữa ăn dinh dưỡng, rồi quay lưng bước vào phòng ngủ.
Tôi theo sau hắn, khuôn mặt đầy vẻ mỉa mai, hỏi: “Hà Cố, cậu muốn xuống địa ngục cùng tôi không?”
Hắn không trả lời, bởi vì hắn không nghe thấy tôi.