VẪN NHƯ NGÀY ĐÓ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:55:55
Lượt xem: 1,143
Rồi điện thoại của anh reo lên, anh kệ cho nó tự tắt, rồi đầu dây bên kia lại gọi tiếp.
Người bên ngoài chắc chắn cũng nghe thấy rồi, nhưng vẫn cố chấp gọi lại rất nhiều lần.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Tôi trực tiếp ngắt cuộc gọi, bước ra mở cửa.
Người đứng trước cửa là cô gái, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu nhìn tôi rồi ngơ ngác.
Tôi nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, đây chính là nữ chính Tạ Hiểu Quỳ, chính là người sau này sẽ được Trần Duyên nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô mặc một chiếc áo thun và quần jean đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất trẻ trung, chỉ là vì đứng bên ngoài quá lâu nên mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Lớp trang điểm đã bị lem đi…
Còn tôi đang mặc chiếc váy cao cấp mua bằng tiền lương của Trần Duyên, tóc tai được chăm chút kỹ lưỡng, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, nhìn thấy tôi, cô ấy loạng choạng, vô thức mím chặt môi.
Chỉ có đôi mắt là ánh lên vẻ kiên định.
"Cô là ai?"
"Tôi là bạn gái của Trần Duyên, anh ấy chưa từng nói với cô sao?"
Tất nhiên là Trần Duyên đã nói, chỉ là cô ấy chưa bao giờ thấy hai người chúng tôi ở bên nhau, ngay cả dịp lễ tình nhân tôi cũng không xuất hiện.
Tạ Hiểu Quỳ nghĩ rằng đó chỉ là cái cớ của Trần Duyên, không ngờ anh ấy thực sự có bạn gái.
Tạ Hiểu Quỳ tái mặt, trông như sắp ngất đi, lúc này Trần Duyên mới bước từ trong phòng ra ngoài.
"Hiểu Quỳ, cô đến đây làm gì?"
Mắt Tạ Hiểu Quỳ đỏ hoe, đưa cho anh một tập tài liệu, nói: "Công ty có việc gấp, em gọi anh mãi không được, nên em đến đây."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay, cô về trước đi."
Tạ Hiểu Quỳ không kìm được nữa, nước mắt hòa cùng mồ hôi chảy xuống cổ, trông cực kỳ đáng thương.
Tôi lấy một gói khăn ướt từ trong túi ra rồi đưa cho cô ấy, an ủi: "Đừng khóc nữa, cô khóc lem hết cả lớp trang điểm rồi."
Ai ngờ cô ấy hất tay tôi ra, tức giận nói: "Ai cần cô giả vờ tốt bụng."
Nói xong cô ấy quay người, vừa khóc vừa chạy đi.
Tôi: "..."
Nể tình sau này cô là người trong lòng của Trần Duyên, là phu nhân tương lai của một tập đoàn lớn, tôi đành nhịn vậy.
3
Quay đầu lại, tôi thấyTrần Duyên đang nhìn tôi chằm chằm, gương mặt u ám.
"Sao cô lại khách sáo với cô ta như vậy?"
Tôi: "Chẳng phải cô ấy là đồng nghiệp của anh sao?"
"Sao cô biết?"
Tôi giơ tập tài liệu trong tay lên, mắt Trần Duyên giật giật, chế nhạo:
"Không ngờ cô cũng hiểu được những thứ này đấy."
Được rồi, trước kia tôi chỉ nhìn thấy các loại hàng hiệu, mỗi ngày chỉ chăm chăm vào việc ăn mặc sao cho xinh đẹp, học hành thì đến gần thi mới chịu ngồi vào bàn học lấy gốc trong một đêm.
Cuối cùng Trần Duyên nhấc mắt lên, nói: "Giờ cô có thể đi rồi."
Đi ngay bây giờ?
Nhớ lại trải nghiệm kiếp trước bị Từ Khải n h ố t trong tầng hầm, tôi bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Em không đi, Từ Khải luôn canh dưới ký túc xá của em, em phải ở lại đây."
"Chỗ này của tôi chắc cô ở không quen đâu? Đi thuê khách sạn mà ở."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-nhu-ngay-do/chuong-2.html.]
"Em không có tiền, không đủ tiền thuê khách sạn."
"Đừng nói với tôi là cô đã tiêu hết một vạn tệ trong bảy ngày đấy nhé."
Tôi im lặng nhìn thẳng vào anh, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
"Xin hỏi đây có phải nhà của anh Trần Duyên không? Máy điều hòa anh đặt đã đến rồi."
Tôi đi tới mở cửa, người thợ xác nhận thông tin với tôi, sau đó nhanh chóng mang điều hòa vào lắp.
Trần Duyên: "…Cô mua à?"
Lời còn chưa dứt, lại có người thò đầu vào hỏi: "Anh mới đặt giường đúng không?"
Chưa đầy một tiếng sau, từng đợt tủ lạnh, ghế sofa, bình nóng lạnh được giao đến.
Trần Duyên buông xuôi, ngồi trên chiếc giường đơn vừa được thợ dọn ra, hút t h u ố c.
Khi thợ lắp đặt xong xuôi, họ quay sang nói với Trần Duyên đang ngồi trên giường: "Này, cậu đứng lên trước đi."
Trần Duyên ngơ ngác đứng dậy, mấy người thợ nhanh tay tháo chiếc giường đơn kia ra rồi mang đi.
Trước khi rời đi họ vui vẻ nói: "Đây là dịch vụ vứt rác hộ khách hàng mới của chúng tôi, mong anh đánh giá 5 sao nhé."
Mặt Trần Duyên đen sì.
Tôi đã mệt mỏi đến mức không muốn giải thích gì với anh nữa, lục trong thùng giấy dưới chân giường ra một bộ quần áo rồi ôm vào nhà tắm.
Khi tôi bước ra, Trần Duyên đang ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu.
Quần áo của Trần Duyên hơi rộng đối với tôi, cổ chỉnh tề mặc lên người tôi biến thành áo cổ trễ.
Trong nhà Trần Duyên không có máy sấy tóc, tôi lau hơi khô tóc rồi để xõa trên vai, làm ướt hết phần vải trước ngực.
Trần Duyên chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi, tai anh bỗng đỏ ửng lên, anh cau mày, khó chịu nói:
"Tôi ra ngoài mua ít đồ."
Mười mấy phút sau, anh trở về, trên tay xách hai phần cơm.
Anh mở một hộp ra, ăn rất nhanh, sau đó rút từ trong túi ra một chiếc máy sấy tóc màu hồng rồi ném trước mặt tôi.
"Nhặt ở thùng rác ven đường, đi sấy tóc đi, đừng làm ướt giường của tôi."
Tôi: "…"
Hừ, anh đúng là người nói một đằng làm một nẻo.
Khi tôi sấy tóc xong, Trần Duyên đã vào nhà tắm, trên bàn để một phần cơm chiên hải sản.
Từng hạt cơm được bao bọc trong trứng chiên vàng óng, bên trên phủ đầy tôm nõn.
Mà phần cơm anh vừa ăn chỉ là cơm chiên trứng bình thường.
Khi Trần Duyên tắm xong bước ra, tôi đang ăn cơm, nghe thấy tiếng động, tôi ngẩng đầu lên và ngây người tại chỗ.
Tóc anh vẫn chưa lau khô, chỉ phủ một chiếc khăn lên đầu, nửa thân trên để trần, nước chảy dọc khắp cơ thể, cuối cùng chảy theo đường nhân ngư xuống chiếc quần thể thao.
Trần Duyên mỉm cười: "Nước miếng chảy kìa."
Tôi theo phản xạ sờ lên miệng.
… Làm gì có tí nước miếng nào.
Buổi tối, tôi ngủ trên giường, còn Trần Duyên cao một mét tám lăm nằm co ro trên ghế sofa, trông thật khó chịu.
Là anh tự nguyện nằm trên sofa đấy chứ.
Hừ, đáng đời, tôi trở mình quay lưng về phía anh.