Vận Mệnh Của Bạn Nằm Trong Tay Bạn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-15 11:31:23
Lượt xem: 1,544
Sáng sớm hôm sau, tôi ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt thâm quầng, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi. Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, Lệ Trạch Hành đeo tạp dề, đặt một đĩa trứng ốp la xuống.
“Dậy rồi à? Ăn sáng đi.”
Tôi ngồi xuống trong trạng thái mơ màng, nếm thử một miếng.
Trời ơi, ngon quá đi! Hắn không chỉ đẹp trai, thông minh mà còn nấu ăn ngon nữa. Đúng là thần tiên gì đâu!
“Sao anh biết nấu ăn vậy? Không phải là đại thiếu gia sao?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đi du học nên học được thôi. Đổi nhiều đầu bếp mà vẫn không hợp khẩu vị, nên tự mình nghiên cứu và nấu luôn.”
Tôi gật gù, nghiêm túc suy nghĩ về khả năng thuyết phục Lệ Trạch Hành mở quán ăn, với tài nghệ nấu nướng thế này, làm giàu chỉ là chuyện sớm muộn.
“Anh còn biết nấu món gì nữa, trưa nấu cho tôi ăn với.” Không phải vì tôi tham ăn đâu, hoàn toàn là để kiểm tra tài năng của hắn, chuẩn bị cho kế hoạch làm giàu sau này.
“Không được.” Lệ Trạch Hành lau miệng bằng khăn tay, thẳng thừng từ chối.
Không thể tin được, một mỹ nhân xinh đẹp như tôi đưa ra lời mời ăn cơm mà lại bị từ chối.
Tôi cảm thấy đau lòng! Đúng là kẻ vô tình, hôm qua còn ăn sườn hầm của bố tôi, hôm nay đã trở mặt không nhận người thân!
Tôi đang chuẩn bị khóc để lên án, thì Lệ Trạch Hành đã nhanh chóng ngắt lời tôi.
“Nhà hết đồ ăn rồi, lát nữa cùng tôi đi siêu thị.”
“Được thôi.” Tôi nuốt lại nước mắt, cúi đầu tiếp tục ăn, phải ăn no mới có sức đi làm việc cho chồng chứ.
Sau bữa ăn, Lệ Trạch Hành đưa tôi đi qua nhiều con phố, đến một siêu thị siêu lớn.
Đi dạo quanh một vòng, tôi ngỡ ngàng.
Một cây cải thảo giá 236 tệ, ba quả cà chua giá 225 tệ.
Thật tốt bụng, siêu thị này hoàn toàn có thể cướp tiền của tôi, nhưng vẫn sẵn lòng bán cho tôi một ít rau củ.
Đúng là một cái chợ đen! Không thể tin được, dưới ánh sáng của chủ nghĩa xã hội, vẫn có một siêu thị vô lương tâm như thế này tồn tại.
Tôi vừa định bảo Lệ Trạch Hành rời khỏi, thì thấy hắn chuẩn bị đặt một hộp cà rốt vào xe đẩy. Tôi nhanh tay giữ lấy tay hắn, mắt mở to ngạc nhiên mà nói:
“Chỉ mỗi hộp này thôi, bên trong có hai củ cà rốt bé xíu, mà giá niêm yết 288 tệ, điều này có bình thường không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-menh-cua-ban-nam-trong-tay-ban/chuong-3.html.]
Nghe tôi nói, Lệ Trạch Hành cúi đầu nhìn kỹ nhãn giá. Hắn nghiêm túc nói: “Hình như là hơi rẻ thật. Ở kia chắc còn loại đắt hơn, để tôi đi lấy cho em.”
Nói xong, hắn đẩy xe định đi.
Tôi suýt nữa quỳ xuống cầu xin hắn.
“Anh ơi, nhà mình giờ hoàn cảnh thế nào, anh không biết sao? Còn muốn ăn cà rốt đắt thế này à!” Tôi bày tỏ sự bất mãn sâu sắc đối với hành vi của đại thiếu gia này.
“Nhưng đây chẳng phải là món em thích ăn sao? Em chỉ ăn loại rau giá này thôi mà.” Lệ Trạch Hành có chút vô tội đáp lại.
“Hả? Em, lúc nào cũng ăn rau đắt thế này à?” Tôi khó khăn chỉ vào mình, rồi chỉ vào hộp cà rốt.
Lệ Trạch Hành gật đầu, “Đúng vậy, khi về nhà cũ, em còn đặc biệt dặn quản gia đến đây mua rau. Đây chẳng phải là món em thích nhất sao?”
“Giờ em không thích nữa!” Tôi vội kéo tay áo Lệ Trạch Hành, ngăn hắn lấy thêm mấy loại rau củ đắt đỏ bỏ vào xe đẩy.
“Đi, đi, đi! Mua gì ở đây nữa! Anh thấy cái chợ ở phía đông kia không? Với 288 tệ, tôi có thể lập cho anh cả một vương quốc cà rốt.”
Tôi hăm hở quay đi, rồi bất ngờ bị một cơn đau dữ dội ập đến.
C.h.ế.t tiệt! Ai đạp lên chân tôi, lại còn giày cao gót nữa chứ!!
Tôi tức giận ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ mặc váy trắng tinh, mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương nhìn tôi.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi bối rối, chẳng lẽ người bị đạp không phải là tôi mà là cô ta?
Tôi cúi xuống nhìn, cái giày cao gót của chị ta vẫn đang đè lên ngón chân tôi mà!
Bất ngờ, một lực mạnh kéo tôi lùi lại, giải thoát chân tôi khỏi giày cao gót, Lệ Trạch Hành mặt mày đen thui, tay giữ lấy vai tôi, ôm tôi vào lòng.
Người phụ nữ mặc váy trắng vì tôi đột ngột lùi lại mà loạng choạng ngã về sau.
Ngay lập tức, một người đàn ông mặc vest từ bên cạnh lao tới, ôm lấy người phụ nữ váy trắng. Sau đó, cúi xuống hỏi han lo lắng: “Bạch Liên, em không sao chứ?”
Người phụ nữ váy trắng rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Em không sao, anh Ngạo Thiên.”
Bạch Liên? Anh Ngạo Thiên???
Tôi chợt nhận ra, hai khuôn mặt trước mặt này chẳng phải là của nam nữ chính trong đám cưới thế kỷ mà tôi đã thấy trên TV ngay ngày đầu tiên xuyên không đến đây sao?
Đây là cái vận xui gì thế này?