Vân Linh - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-01-31 04:21:48
Lượt xem: 413
45
Đoạn Trường Phong thường gọi ta đến Hầu phủ.
Có lúc để bàn chuyện, có lúc chỉ để nói chuyện phiếm, lấy lý do là thân cận với đồng minh.
Lợi ích của việc kết minh với hắn nhanh chóng hiện rõ.
Hôm ấy, ta đang tìm một cuốn cổ thư trong thư phòng của hắn, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Không chỉ một người.
Ta theo bản năng giấu mình sau bức bình phong.
Đợi đến khi Đoạn Trường Phong và người kia bắt đầu nói chuyện, ta mới nhận ra, người đó chính là Tiêu Triết.
Hắn đến để cùng Đoạn Trường Phong bàn bạc chuyện tạo phản.
Hắn nói, Hoàng thượng đã bị Chân Tần bí mật hạ độc, thân thể hao mòn chẳng còn lại bao nhiêu.
Nam Chiếu đã âm thầm phản bội.
Trấn Nam tướng quân thật sự đã c.h.ế.t từ lâu, kẻ sống hiện tại chỉ là hàng giả.
Sứ đoàn Nam Chiếu lần này vào kinh, đám gia nhân đều là tử sĩ cải trang, một người có thể địch trăm người.
Ngoài thành, còn có một đội tinh binh đóng quân bí mật.
Hắn muốn Đoạn Trường Phong phối hợp trong ngoài, khi đến thời cơ sẽ mở cửa thành, đưa quân vào.
Hơn nữa, Tiêu Triết còn nhắm đến nửa khối hổ phù của nhà họ Đoạn, muốn mượn nó làm trợ lực.
Hắn hứa, sau khi ngồi lên ngai vàng, sẽ cùng Đoạn Trường Phong chia đôi thiên hạ.
Đoạn Trường Phong đồng ý tất cả.
Đợi đến khi Tiêu Triết rời đi, hắn mới lười biếng lên tiếng:
"Ra đây."
Tim ta khẽ giật thót, giả bộ thản nhiên bước ra khỏi bình phong.
"Ta đến tìm sách."
Ta giơ giơ cuốn cổ thư trên tay, cố tỏ vẻ như không phải cố ý nghe lén.
Đoạn Trường Phong chậm rãi nhìn ta, ánh mắt có chút hứng thú.
"Ngươi không thật sự nghĩ ta sẽ đi theo kẻ vô dụng kia tạo phản chứ?"
Hồng Trần Vô Định
Hắn bật cười khinh thường:
"Hắn tự tìm đường chết, còn muốn kéo cả ta theo. Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm."
Ta giả vờ cười nịnh nọt:
"Tiểu Hầu gia anh minh."
Nhưng ngay giây tiếp theo, bờ vai ta bị một lực mạnh ghì chặt.
Phần eo sau va mạnh vào cạnh bàn, ta đau đớn bật ra một tiếng rên khẽ.
"Ngươi—"
"Thần nữ."
Trong không gian chật hẹp, Đoạn Trường Phong nghiêng người, ép sát ta, giữ chặt không buông.
"Chuyện kết minh, ta đã thể hiện thành ý của mình cho ngươi thấy."
"Thế còn thành ý của ngươi thì sao?"
Bàn tay hắn đặt lên dây thắt lưng của ta.
Ta nghiến răng:
"Khoan đã!"
Đôi mắt Đoạn Trường Phong tràn ánh lên vẻ trêu chọc, nhìn ta đầy chế giễu:
"Thần nữ không lẽ định tay không bắt sói?"
Ta cố trấn tĩnh, ngẩng đầu, nghiêm nghị bịa chuyện:
"Tiểu Hầu gia gấp làm gì. Đợi khi ta và ngươi kết thành phu thê, ngươi sẽ được chia sẻ thọ mệnh của ta."
"Thọ mệnh của thần nữ là trường sinh bất tận—nếu không tin, ngươi cứ đi hỏi trong cung, xem suốt gần mười năm nay dung nhan ta có đổi khác chút nào hay không."
Đoạn Trường Phong nuốt nước bọt, ánh mắt lộ vẻ d.a.o động.
Sập bẫy rồi.
Ta tiếp tục bịa thêm:
"Nhưng trước khi như vậy, ta cần phải dâng hương tế cáo trời cao."
Ta nén cơn buồn nôn, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đặt ở eo mình.
"Nếu thật sự có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn quyền uy, cớ gì lại phải nóng vội một khắc vui đùa này."
"Ngươi nói xem có đúng không, tiểu hầu gia?"
46
Cung đình nhanh chóng truyền đến tin Hoàng đế bạo bệnh.
Đoạn Trường Phong nhận được tín hiệu bí mật, lập tức mở cổng thành, để quân lính vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-linh/chuong-17.html.]
Tiêu Triết dẫn theo binh mã, thuận lợi đánh thẳng vào hoàng cung.
Tất cả diễn ra thuận lợi một cách khác thường.
Cho đến khi cửa cung phía sau khép lại.
Tiêu Triết nghe thấy tiếng động, nhận ra có điều bất thường, nhưng đã quá muộn.
Một đội quân đông nghịt đã bao vây bọn chúng.
Đoạn Trường Phong nhìn thấy người chỉ huy quân lính đối diện chính là điện hạ.
Hắn quay sang nhìn ta, bỗng dưng cười lạnh.
"Là ngươi đã truyền tin cho hắn?"
Ta lắc đầu.
"Không phải ta."
"Động tĩnh lớn như vậy, sao có thể qua mắt được điện hạ?"
Đoạn Trường Phong "ồ" một tiếng.
"Nếu để ta phát hiện ngươi ăn cây táo rào cây sung..."
"Ta tuyệt đối không tha."
Điện hạ nhàn nhạt quét mắt qua hắn.
"Đoạn tiểu Hầu gia, lúc này không phải lúc để tranh công."
"Hiện tại, dẹp loạn mới là chính sự."
Ta cúi đầu, lặng lẽ siết chặt tay.
Đội quân phản loạn còn chưa kịp gây sóng gió đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Ta tóm được Tiêu Triết đang tháo chạy trong lãnh cung.
Nơi cung điện hoang tàn này từng giam cầm cả thời niên thiếu của hắn.
Lúc đường cùng, hắn lại chọn quay về đây.
"Ngươi tưởng ta không tìm ra ngươi sao?"
Ta cầm thanh trường kiếm, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, mặt mũi dính đầy tro bụi.
Hắn ôm lấy vết thương sâu hoắm ở bụng, gắng gượng cười, giọng khàn đặc:
"Ngươi hận ta đến thế sao?"
Ta dùng mũi kiếm nâng cằm hắn lên.
"Ngươi còn nhớ, bảy năm trước, ta đã nói gì với ngươi không?"
"—Nếu ngươi không muốn sống, ta sẽ g.i.ế.c ngươi, không ngại gì cả."
"Ta đây, vốn luôn giữ lời."
Máu của Tiêu Triết không ngừng chảy, ánh mắt hắn tràn đầy cuồng loạn:
"Ta chỉ là không cam tâm!”
"Văn thao võ lược, ta thua kém gì hắn?"
"Nhưng phụ hoàng không bao giờ cho phép nhi tử của một nữ nhân ngoại tộc ngồi lên ngai vị!"
Nói đến đây, hắn dựa vào những tảng gạch mọc đầy cỏ dại, ho sặc sụa không ngừng.
"Ngay từ đầu, ta đã không có tư cách tranh giành ngôi vị.”
"Dù ta có làm tốt đến đâu, dù Thái phó có khen ngợi ta đến mấy, phụ hoàng cũng chưa bao giờ nhìn ta lấy một lần!"
"Nhưng thứ ta cầu mà không được, tại sao Tiêu Kỳ vừa sinh ra đã có?"
"Ngươi nói xem, ta không nên hận hắn sao?"
Ta nghiêng đầu, nhướng mày.
"Nỗi hận của ngươi, liên quan gì đến ta?"
Kẻ nào phụ ngươi, ngươi cứ g.i.ế.c kẻ đó.
Chỉ là, điện hạ chưa từng làm gì có lỗi với ngươi, dù chỉ một chút.
Điều ngươi không nên, chính là chà đạp lên tấm chân tình của người khác.
Ta lạnh lùng nói:
"Hơn nữa, ngươi cũng không thông minh như ngươi tưởng đâu."
"Nhìn cuộc mưu phản lần này mà xem, kế hoạch quá tầm thường, đừng nói đến chuyện ngươi so bì tài thao lược văn võ với điện hạ."
"Ngươi nói ra, ta còn thấy ngượng thay cho ngươi."
"Ngươi thực sự là một kẻ kiêu ngạo, vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì."
Tiêu Triết giận dữ đến mức thổ huyết, hét lên:
"Ngươi!?"
Ánh kiếm lóe sáng đ.â.m xuyên thẳng qua cổ họng hắn.
Mọi chuyện đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi.