Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ván Cờ Ba Năm - C8

Cập nhật lúc: 2024-12-13 17:34:28
Lượt xem: 312

Có vẻ phanh xe đã bị hỏng.  

 

Chiếc xe lao đi mất kiểm soát.  

 

Đầu óc tôi trống rỗng.  

 

Tôi định tìm cơ hội nhảy ra khỏi xe, nhưng lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt.  

 

Chiếc xe của đại tiểu thư nhà họ Giang đang chạy song song với xe tôi.  

 

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt méo mó đầy ác ý, khóe môi nhếch lên một nụ cười hung ác:  

 

“Đồ tiện nhân, ch/ết đi!”  

 

Vừa nói, cô ta dùng đầu xe của mình đ.â.m thẳng vào xe tôi.  

 

Một cú va chạm mạnh khiến chiếc xe của tôi mất kiểm soát, lao khỏi cầu vượt.  

 

Dưới cầu là biển sâu không thấy đáy.  

 

Nước biển tràn vào mũi, tôi cố gắng mở cửa để thoát ra nhưng cửa bị kẹt không thể nào mở được.  

 

Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng nước ùng ục xung quanh.  

 

Có lẽ hôm nay tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây, thật sự là lần thứ hai rồi.  

 

Ý thức tôi dần mờ nhạt, trước mắt tối đen như mực.  

 

---

 

10

 

Khi tỉnh lại, đầu tôi đau dữ dội.  

 

Tôi cố gắng mở mắt, trước mặt là một trần nhà bằng gỗ.  

 

Sau một hồi bình tĩnh lại, tôi gắng gượng ngồi dậy để quan sát xung quanh.  

 

Chỉ thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ xập xệ.  

 

Ngoài chiếc giường mà tôi nằm ra thì khắp nơi đều bám đầy mạng nhện.  

 

Người đàn ông bên ngoài dường như nghe thấy tiếng động, lập tức xông vào:  

 

“Vãn Vãn, chị tỉnh rồi?”  

 

Tôi lẩm bẩm không chắc chắn: “Tiêu An?”  

 

Trong mắt cậu ta lập tức sáng lên: “Chị vẫn nhớ tôi? Tôi còn tưởng chị đã mất trí nhớ.”  

 

Thực ra tôi chỉ nhớ rằng trước đây cậu ta đột ngột xuất hiện và muốn sống ở căn nhà sát vách tôi, còn những chuyện khác thì tôi không nhớ chút nào.  

 

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt mơ hồ.  

 

Tại sao tôi chỉ nhớ mỗi Tiêu An?  

 

Nhưng trong lòng tôi lại luôn có một cái tên: 

 

Phó Tầm.  

 

Một cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.  

 

Tôi hỏi Tiêu An: “Phó Tầm là ai?”  

 

Tiêu An đột nhiên sững người, dường như nhận ra tôi thật sự đã mất trí nhớ, sắc mặt trở nên khó lường.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-co-ba-nam/c8.html.]

Cậu ta cố tỏ vẻ bình thản: “Một kẻ phản diện chỉ biết đánh người thôi.”  

 

“Đánh người?”  

 

“Phản diện?”  

 

Tôi tò mò hỏi: “Anh ta từng đánh cậu à?”  

 

Nghe vậy, mặt Tiêu An lập tức đỏ bừng:  

 

“Gia tài tôi ngàn vạn, có quyền có thế, hắn dám đánh tôi, tôi khiến hắn phá sản.”  

 

Tôi nhìn căn nhà gỗ tồi tàn, thật khó mà liên hệ nó với cái gọi là gia tài ngàn vạn của cậu ta.  

 

Tôi cảm thấy cậu ta đang c.h.é.m gió.  

 

Nhưng có vẻ cậu ta đã cứu tôi, nên tôi không tiện vạch trần.  

 

Tiêu An bảo tôi cứ nghỉ ngơi, còn cậu ta đi bắt cá để chuẩn bị bữa tối.  

 

Cậu ta còn nói đã liên lạc với thuộc hạ của mình, mấy ngày nữa tôi đành tạm ở đây với cậu ta trên hòn đảo hoang này.  

 

Tiêu An đi rất lâu, bóng đêm dần bao phủ toàn bộ hòn đảo.  

 

Ngoài ánh sáng vàng mờ nhạt từ căn nhà gỗ, mọi nơi đều chìm trong bóng tối.  

 

Không biết bao lâu sau, Tiêu An cuối cùng cũng trở về.  

 

Tôi nhìn con cua trong thùng nhỏ hơn cả móng tay mình, rồi quay sang nhìn Tiêu An.  

 

“Đây là bữa tối anh nói đó à?”  

 

Tiêu An ngượng ngùng quay mặt đi:  

 

“Tôi không ngờ cá ở đây khó bắt như vậy.  

 

“Chỉ tìm được mấy con cua.”  

 

Tôi đáp: “Đỉnh thật.”  

 

---

 

11

 

Những ngày tiếp theo, tôi và Tiêu An nương tựa nhau để sống trên đảo.  

 

Ngoại trừ chuyện đói, mọi thứ khác đều ổn.  

 

Cảnh vật trên đảo rất đẹp, nước biển trong xanh đến lạ kỳ.  

 

Nhưng tôi và Tiêu An chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức.  

 

Thuộc hạ của Tiêu An mãi không đến.  

 

Nước ngọt của chúng tôi gần cạn kiệt.  

 

Nếu không tìm được nguồn nước mới hoặc trời không mưa, chúng tôi sẽ ch/ết khát trước khi ch/ết đói.  

 

May mắn là Tiêu An phát hiện một cái cây ở phía bên kia hòn đảo, trên cây có vài quả mà chúng tôi không biết là gì.  

 

Cái cây khá cao, Tiêu An xung phong trèo lên để hái quả.  

 

Cậu ta suýt ngã mấy lần khi trèo lên.  

 

Tôi ở dưới nhìn mà tim đập thình thịch.  

 

Tin vui: Tay của Tiêu An chỉ cách quả vài cm.  

Loading...