Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Trà Xanh - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-10-08 00:51:32
Lượt xem: 327

4.

 

Sau khi về kí túc xá, mấy ngày liên tục Chu Ngọc tỏ thái độ khó chịu với tôi và bạn thân.

 

Cô ta sẽ không tìm tôi và Trần Viện mượn mỹ phẩm dưỡng da, mượn đồ để mặc, hoàn toàn xem chúng tôi là người tàng hình.

 

Giữa trưa, Chu Ngọc gọi video call với bạn trai phú nhị đại Phùng Khiên mà bạn thân tôi vừa chia tay, còn cố ý bật loa ngoài, nói chuyện cũng nói rất to.

 

“Anh Phùng, anh vừa chia tay, tâm trạng không tốt, mấy ngày nữa em sẽ qua tìm anh, em sẽ mặc tất lưới đen anh thích, cùng anh uống rư//ợu.”

 

“Quà sao? Em tìm anh thì mang quà cáp gì chứ, chúng ta đều là anh em tốt, uống rư//ợu với anh là nể mặt anh rồi.”

 

“Anh nói em không uống bằng anh? Không thể nào! Nếu em uống hơn anh, thì… thì em đưa tất lưới em mặc cho anh, thế nào?”

 

Trần Viện buồn chán dựa vào giường tôi, vừa nghe bên kia nói chuyện vừa đưa ra bình luận tương đối khách quan: “Hai người này cũng ngầu thật đấy.”

 

Trần Viện kể sau khi biết bạn trai cũ của mình lén lút với Chu Ngọc, cô ấy dứt khoát chia tay.

 

Không có gì ngoài cảm giác bực bội vì bị người khác đào chân tường, chưa đến hai ngày cô ấy đã đi ra bóng ma chia tay.

 

Phùng Khiên đúng là phú nhị đại thật, nhưng so với nhà Trần Viện vẫn còn kém xa.

 

Đối với tôi và Trần Viện mà nói, xưa nay chúng tôi không thiếu đối tượng yêu đương.

 

Dù sao nhà chúng tôi cũng có tiền, bình thường ra ngoài đều đeo túi hiệu, quần áo cũng là hàng cao cấp có logo nhỏ, còn có người tạo hình riêng, cái gì cũng không thiếu, thừa nhất lại là người theo đuổi.

 

Trần Viện nhìn cách ăn mặc trang điểm của tôi, tò mò hỏi: “Cậu chuẩn bị ra ngoài sao?”

 

Tôi phối xong túi xách mới quay đầu trả lời: “Em trai khoa truyền thông hẹn mình ăn cơm trưa.”

 

Trần Viện vừa nghe thấy chuyện mới là hứng thú: “Chậc chậc, đây là lần đầu tiên cậu đồng ý ăn cơm riêng với nam sinh đúng không? Thế còn em trai khuyên môi kia thì sao? Vừa hiền lành vừa hoang dã, phù hợp với thẩm mỹ kỳ quái của cậu, hơn nữa Thẩm Yến còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều, cậu thật sự không có cảm xúc gì với cậu ấy sao?”

 

Tôi nhún vai: “Không phải là type mình thích, không thú vị, không có cảm giác mới mẻ, rất không có ý nghĩa.”

 

Nói xong tôi rời khỏi ký túc xá.

 

Không hề chú ý đến rèm che giường của Chu Ngọc đã kéo lên từ khi nào.

 

Từ khi tôi và Trần Viện bắt đầu nói chuyện, cô ta đã yên lặng cúp video call với Phùng Khiên.

 

Lúc này cô ta đang lấy danh nghĩa của hội học sinh gọi điện cho Thẩm Yến, cố ý để anh nghe được tất cả những gì tôi và Trần Viện nói về anh.

 

Bao gồm cả câu cuối “không thú vị, không có cảm giác mới mẻ, rất không có ý nghĩa” kia.

 

Một lúc lâu sau mới có thể nghe được tiếng trả lời của Thẩm Yến ở đầu dây bên kia.

 

Không hiểu sao giọng anh hơi trầm xuống: “Ừm, không có việc gì khác thì tôi cúp máy trước.”

 

5.

 

Cùng ăn cơm với Lâm Phong ở ngoài trường lại vô tình gặp Thẩm Yến là chuyện khiến tôi rất bất ngờ.

 

Lâm Phong, đàn em khoa truyền thông.

 

Ăn mặc nhìn rất du côn, rất phong cách, môi đeo khuyên bạc, chỗ xương quai xanh cũng có hình xăm.

 

Nhưng thực ra Lâm Phong là kiểu chó săn nhỏ.

 

Là kiểu chó săn nhỏ tính khá hoang dã kia.

 

Đầu tuần cậu ấy đã chủ động thêm phương thức liên lạc của tôi sau khi học xong môn tự chọn, hôm nay hẹn tôi đi ăn cơm.

 

Lâm Phong rất biết trêu chọc người khác.

 

Cậu ấy thấy tôi có hứng thú với khuyên môi của mình nên chủ động lại gần, cười nói: “Chị, chạm nhẹ thôi, đau.”

 

Bầu không khí lập tức có chút mập mờ.

 

Lúc tôi đang chuẩn bị đưa tay, đột nhiên cảm giác vị trí bên cạnh lõm xuống.

 

Thẩm Yến vốn nên ngâm mình trong phòng thí nghiệm và thư viện lại đột nhiên xuất hiện, ngồi ở bên cạnh tôi.

 

Sau đó anh rất tự nhiên lấy một quyển sách chuyên ngành ra.

 

Anh dựng một quyển sách toán học lên, ngăn cách giữa tôi và Lâm Phong.

 

Tôi: “?”

 

Giọng Thẩm Yến vẫn bình thản không chút cảm xúc như cũ, anh nói với tôi: “Buổi chiều cậu còn có lớp toán, giữa trưa chuẩn bị bài là hợp lý.”

 

Tôi: “…”

 

Lâm Phong: “…”

 

Lâm Phong nhíu mày hỏi tôi: “Người này là?”

 

Thẩm Yến nâng mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Lâm Phong, dường như không để ý đến sự tồn tại của cậu ấy, tiếp đó quay sang nghiêm túc nói với tôi: “Điểm toán học kì trước của cậu vừa đủ để qua, học kỳ này sắp kiểm tra, nếu cậu không cố gắng sẽ rớt môn.”

 

Tôi im lặng.

 

Tôi cảm thấy lời này đâu nhất định phải nói lúc tôi đang có hẹn đâu?

 

Nhìn Lâm Phong sắc mặt không vui ngồi đối diện, vì để cậu ấy không hiểu lầm, tôi giải thích: “Đây là bạn của tôi, bình thường ngoài nghiên cứu học hành ra cậu ấy đều không quan tâm đến những chuyện khác, từ nhỏ đến lớn đều không thích con gái, thỉnh thoảng bố mẹ tôi sẽ nhờ cậu ấy đến giám sát tôi học tập, cậu đừng suy nghĩ nhiều…”

 

Tôi còn chưa nói xong, Thẩm Yến ở bên cạnh lại đột nhiên nhíu mày.

 

Anh dường như không nghe thấy những gì tôi vừa nói, đặt tay lên môi tôi, sau đó lại từ từ trượt đến khóe môi.

 

Tôi ngừng nói, hai mắt mở to nhìn anh.

 

Giọng anh thản nhiên: “Ở đây của cậu chưa lau sạch, có cơm.”

 

Lâm Phong nhìn tôi cười lạnh: “Không phải hai người gọi tôi ra đây để chơi đùa đấy chứ? Xem tôi là trò đùa chơi đấy à?”

 

Tôi nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của cậu ấy, im lặng một lát.

 

Tôi quay đầu nhìn tên đầu sỏ Thẩm Yến, tức giận nói: “Rốt cuộc cậu tìm mình có chuyện gì?”

 

Thẩm Yến không trả lời.

 

Lúc này anh đang cúi đầu an tĩnh xem sách toán học, lông mi dài rũ xuống làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng như ngọc của anh, sạch sẽ đẹp mắt đến mức khiến người khác tức giận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-tra-xanh/phan-2.html.]

Tôi có hơi đau đầu nói: “Vất vả lắm mình mới tìm được nam sinh mình có cảm tình, buổi hẹn còn bị cậu phá hỏng nữa.”

 

Nửa ngày sau, Thẩm Yến trả lời tôi: “Ừm.”

 

Tôi: “?”

 

“Ừm” là ý gì?

 

Tôi tức giận nói: “Phá hỏng buổi hẹn của mình còn trả lời như vậy là sao? Ít nhất cậu cũng phải…”

 

Thẩm Yến ngắt lời tôi, anh bình tĩnh nhìn tôi nói: “Mình có thể đền cho cậu một buổi hẹn khác.”

 

Tôi ngây người.

 

Vì Thẩm Yến khi nói chuyện này quá nghiêm túc, rất giống với giọng khi anh nhắc nhở tôi học hành, khiến tôi không hiểu được ý anh.

 

Sau khi bình tĩnh lại tôi nửa thật nửa đùa phá tan không khí cứng ngắc này: “Đền cho mình một buổi hẹn hò? Hẹn hò cần nắm tay hôn môi đấy, cậu có thể sao?”

 

Hô hấp Thẩm Yến như dừng lại.

 

Ngón tay đặt trên sách của anh căng thẳng co lại, sau đó nói bằng giọng gần như không thể nghe được: “Ừm.”

 

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ: “Không phải chứ, Thẩm Yến, không phải trong mắt cậu chỉ có học tập, không có yêu đương hay sao?”

 

Thẩm Yến nhìn thẳng vào mắt tôi: “Ừm.”

 

Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy cậu nói những lời này là đùa hay là thật?”

 

Thẩm Yến hơi nhếch môi lên: “Ừm.”

 

Tôi im lặng một lát, thở ra một hơi rồi nói: “Ngoài chữ này ra cậu còn có thể nói cái gì khác nữa không? Ít nhất cũng phải nói tiếng người mà mình hiểu được chứ?”

 

Thẩm Yến nhìn tôi một lúc lâu.

 

Đôi mắt sáng màu của anh như pha lẫn hổ phách, đột nhiên xích lại gần như vậy khiến tôi nhìn đến ngẩn người.

 

Thẩm Yến hôn nhẹ lên khóe môi tôi, lông mi dài của anh lướt qua mặt tôi, anh nói với tôi: “Chỉ cần là cậu, mình đều có thể.”

 

Cho dù là hôn, nắm tay hay là ôm, anh đều làm được, cầu còn không được.

 

6.

 

Tôi mang tâm trạng vô cùng phức tạp quay về kí túc xá.

 

Nguyệt

Sau khi khai ra toàn bộ dưới sự ép hỏi không ngừng của Trần Viện, sắc mặt cô ấy còn phức tạp hơn cả tâm trạng của tôi.

 

Cô ấy im lặng.

 

Sau đó không thể tin được, giọng cũng run rẩy: “Cậu nói là, Thẩm Yến hôn cậu, đồ mọt sách từ nhỏ đến lớn chỉ biết học kia chủ động hôn cậu sao? Cmn?”

 

Trần Viện chỉ vào tôi, đau lòng nói: “Mình đã bảo là chắc chắn hai người có việc giấu mình rồi mà, quả nhiên, giấu đến khi yêu đương mới nói với mình.”

 

Tôi không thể không ngắt lời Trần Viện: “Chờ chút, đừng nói lung tung, chúng mình không có yêu đương.”

 

Dường như Trần Viện đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, cậu đã nói không thích kiểu người như Thẩm Yến, hóa ra là Thẩm Yến yêu đơn phương, chờ chút, không phải là từ nhỏ cậu ta đã thích cậu rồi đấy chứ?”

 

Tôi lắc đầu, cảm thấy không thể nào.

 

Tôi không tiếp tục đến Trần Viện đang lải nhải, nghĩ vẫn nên xin lỗi Thẩm Yến về chuyện hôm trước.

 

Dù sao nếu như biết trước Thẩm Yến có cảm xúc khác thường gì mới tôi, tôi nhất định sẽ không vì trả thù Chu Ngọc mà làm ra chuyện khiến anh hiểu lầm như vậy.

 

Sau đó tôi gửi cho Thẩm Yến một tin nhắn dài từ chối.

 

Đại khái là nói tính chúng tôi không hợp nhau, tôi càng thích kiểu như Lâm Phong hơn, vừa hoang dã vừa ngoan ngoãn, khiến người khác có cảm giác mới mẻ muốn tìm hiểu.

 

Còn Thẩm Yến sao, người như anh dường như chỉ cần một chút là có thể nhìn thấu, ngoài khuôn mặt quá khiến người khác chú ý ra thì những thứ khác đều không thú vị.

 

Buổi tối Thẩm Yến mới trả lời tin nhắn của tôi.

 

Anh gửi lại một chữ: [Ừm.]

 

Tôi nghi ngờ trong đầu anh ngoài chữ này ra thì không còn cái gì khác.

 

Kể từ ngày đó, quan hệ của tôi và Thẩm Yến còn đóng băng hơn cả ngày trước.

 

Vốn dĩ hai chúng tôi đã không hay liên lạc với nhau, bây giờ Thẩm Yến không tìm tôi, tôi cũng không chủ động tìm anh.

 

Hai người Chu Ngọc và Phùng Khiên lúc đầu còn ngày ngày trò chuyện đến bốc cả lửa, không hiểu sao gần đây có chuyện gì mà mỗi tối Chu Ngọc đều kéo rèm trốn trong giường mình, rất yên lặng.

 

Chu Ngọc chủ động nói chuyện với tôi, cô ta vừa tắm xong, ra vẻ vô tình hỏi tôi một câu: “Ngày mai câu lạc bộ có tiệc, chắc cậu không đi đâu nhỉ?”

 

Cô ta không nói tôi cũng suýt quên mất chuyện này.

 

Khi vừa khai giảng, tôi bị Trần Viện lôi kéo vào câu lạc bộ chụp ảnh.

 

Lúc đầu tôi còn không chú ý, sau đó trong lúc vô tình tôi mới phát hiện Chu Ngọc và Thẩm Yến cũng trong câu lạc bộ.

 

Không khí trong câu lạc bộ không tệ, mỗi tháng đều sẽ tổ chức liên hoan một lần.

 

Tháng này cũng không ngoại lệ, dự kiến vào ngày mai.

 

Nhưng tôi luôn không có hứng thú với loại hoạt động này, huống hồ ngày mai tôi còn hẹn Trần Viện đi dạo phố.

 

Chu Ngọc thấy tôi không để ý đến mình thì cũng không bất ngờ, cô ta thở ra một hơi: “Tôi biết bình thường cậu cũng sẽ không tham gia mấy loại hoạt động như thế này mà.”

 

Tôi cảm thấy kì lạ, Chu Ngọc quan tâm tôi tham gia hoạt động câu lạc bộ từ khi nào vậy?

 

Mở nhóm chat của câu lạc bộ, tôi nhìn 99+ tin nhắn trong nhóm, sau đó mới biết người luôn thích ờ phòng thí nghiệm và thư viện như Thẩm Yến lại tham gia hoạt động vào ngày mai.

 

Chỉ riêng mình khuôn mặt thôi cũng đủ giúp Thẩm Yến có độ nhận diện cao tại trường.

 

Có không ít đàn em khóa dưới vì Thẩm Yến tham gia mà cũng đi.

 

Tôi vốn không có ý định đi, dù sao quan hệ hiện tại của tôi và Thẩm Yến có hơi xấu hổ.

 

Nhưng vừa nghĩ đến Chu Ngọc…

 

Tôi không nhịn được mà nắm chặt tay.

 

Người này đến giờ cũng chưa từng xin lỗi tôi và bạn thân lấy một lần, mấy ngày trước còn cùng Phùng Khiên gọi video bật loa ngoài, tôi để cho cô ta đạt được ý định của mình mới là lạ.

 

Loading...