Vả mặt người ba đạm như cúc - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-11 01:01:56
Lượt xem: 267
Không biết có phải vì thế mà lớp dạy thêm của ba tôi cứ “sống dở ch-ếc dở” hay không, nghe nói Triệu Tiểu Nhã và ba tôi thường gây gổ với nhau vì vấn đề tài chính.
Ba tôi rất bất mãn với việc Triệu Tiểu Nhã cho Cao Thịnh Dương học thêm ở chỗ có học phí quá cao.
Triệu Tiểu Nhã lại nghi ngờ năng lực giảng dạy và năng lực kinh doanh của ông ta.
Để kiếm kế sinh nhai, Triệu Tiểu Nhã bắt đầu mở một quán ăn nho nhỏ dành cho học sinh đang ôn thi tại nhà với lý do tiết kiệm thời gian cho tụi nhỏ.
Triệu Tiểu Nhã nói thức ăn do bà ta nấu đều dựa trên tiêu chuẩn dinh dưỡng dành cho con trai mình, vì vậy đám học sinh phải trả 50 tệ cho mỗi bữa cơm.
Rồi chẳng biết do thời tiết oi bức hay vì Triệu Tiểu Nhã tham lợi nên mua đồ quá hạn mà quán ăn mới mở được một tuần thì có năm học sinh học thêm chỗ ba tôi đã bị ngộ độc thực phẩm, phải đưa đi cấp cứu gấp.
May là không có ai ch-ếc.
Ngày đó Cao Thịnh Dương chẳng muốn ăn nên mới không trúng độc, thế là phụ huynh của năm học sinh kia lập tức báo cảnh sát vì nhận định Triệu Tiểu Nhã cố ý đầu độc con họ.
Sau đó, tuy đã điều tra được nguyên nhân là do nguyên liệu ôi thiu, nhưng Triệu Tiểu Nhã không có giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, việc mở quán ăn là phạm pháp, cho nên ba tôi đã bị phạt rất nhiều tiền, lớp dạy thêm cũng được lệnh đóng cửa.
Thật ra, đã đến bước này thì dù không đóng cửa cũng chẳng có ai tới nữa.
Ba tôi cùng đường, cuối cùng mới nhớ tới mẹ tôi.
Ông ta đến cầu xin mẹ tôi vì hay tin bà vừa mua căn nhà ở khu phố cổ.
Ông ta nước mắt ngắn nước mắt dài trước mặt mẹ tôi, còn nói lúc đó mê muội nên mới bỏ người vợ hiền như bà để rước thứ sao chổi Triệu Tiểu Nhã kia.
Khi ấy ba tôi đã gầy đến trơ xương, râu ria xồm xoàm, đầu tóc bạc trắng cả một mảng, trông già nua vô cùng. Còn đâu phong thái lịch thiệp xa lánh thế nhân của trước kia nữa chứ?
Trái ngược với ông ta, mẹ tôi vừa dịu dàng vừa nhã nhặn, nét mặt sáng bừng phơi phới, ai không biết còn tưởng rằng ông ta là bậc cha chú của mẹ tôi đấy.
Mẹ tôi cười ha hả, hỏi ông ta xem có biết mình đang nói cái gì hay không.
“Chẳng lẽ nước tiểu của ông đục quá nên ông không soi được cái nết của mình hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-nguoi-ba-dam-nhu-cuc/chuong-17.html.]
Ba tôi xin lỗi liên tục, ông ta nói mình biết sai rồi, cầu xin mẹ tôi cho ông ta cơ hội cuối cùng.
Lúc mẹ tôi gọi bảo vệ tới để lôi ba tôi đi thì Triệu Tiểu Nhã lại chạy xộc vào nhà chúng tôi.
Bà ta vừa khóc lóc ầm ĩ vừa mắng mẹ tôi giỏi giả vờ ngây thơ, thứ trà xanh, ly hôn rồi mà vẫn quyến rũ ba tôi, đồ không biết xấu hổ.
Ba tôi thẳng tay tát Triệu Tiểu Nhã, không cho bà ta ngậm m.á.u phun người nữa. Rõ ràng kẻ luôn tỏ ra ngây thơ nhưng âm thầm ăn tươi nuốt sống người khác là bà ta, kẻ vờ vịt yếu đuối nhưng thực chất là trà xanh lòng dạ ác độc cũng chính là bà ta cơ mà.
Nhớ đến tình cảm chân thành khi xưa, ba tôi tức đến độ chỉ thẳng vào mặt bà ta và mắng bà ta là đồ sao chổi, không chỉ khắc ch-ếc chồng trước mà còn hại ông ta cửa nát nhà tan.
Càng nói ba tôi càng khóc dữ dội hơn.
Hệt như mọi bất hạnh mà người khác phải hứng chịu đều là lỗi lầm của Triệu Tiểu Nhã vậy.
Nếu không có bà ta thì lúc này ông ta sẽ được ôm ấp vợ hiền con ngoan, hạnh phúc miễn bàn.
Triệu Tiểu Nhã ngây ra mấy giây, đến khi bà ta phản ứng kịp mọi chuyện thì bắt đầu mắng nhiếc ba tôi điên cuồng.
Bà ta nói ba tôi là đồ ăn bám, nếu khi trước ba tôi không nịnh nọt lấy lòng thì còn lâu bà ta mới để ý đến ông ta.
Bà ta còn nói ba tôi là thứ hèn kém chẳng có năng lực, bà ta xui tám kiếp mới vớ phải ông ta.
Hai người chửi nhau, bêu rếu khuyết điểm của nhau, thậm chí còn lao vào đánh nhau.
Cứ như hai người họ chẳng phải là vợ chồng mà là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Tôi xem kịch đến sững sờ.
À, hiển nhiên là rất hả hê nữa chứ.
Cuối cùng mẹ tôi phải báo cảnh sát với lý do bọn họ cãi cọ ầm ĩ, ảnh hưởng đến người ngoài, thậm chí còn làm cây cỏ xung quanh “thảng thốt” không kém.
Nghe nói ba tôi và Triệu Tiểu Nhã không chịu hòa giải, cuối cùng họ bị đưa vào phòng tạm giam, năm ngày sau mới được thả ra.