[VẢ MẶT] Hoán đổi thân xác, cho chồng nếm mùi trà xanh - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-06 00:53:41
Lượt xem: 117
Cô ta rơi nước mắt như mưa, biểu tình vặn vẹo.
“Chung Dữ, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Sao anh lại thay lòng đổi dạ? Tôi yêu anh như vậy, tôi vì anh mà cực khổ ly hôn với chồng trước, tôi vì anh mà bị mang tiếng xấu giật chồng người ta…”
“Anh sao lại gạt tôi? Tôi vì anh thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, anh có biết hay không tên Cát Dã đó biến thái như thế nào! Tôi vì anh mà đi làm người t-ì-n-h của ông ta, đi lấy lòng ông ta, mỗi ngày đều ghê tởm muốn ói!”
“Có phải tất cả đều là âm mưu của anh hay không? Anh lừa tôi! Anh lừa tôi!”
Cô ta khóc lóc thảm thiết, hét lớn một tiếng chạy ra bên ngoài.
Váy dài trắng tinh, trong làn mưa phùn tung bay như một đóa hoa bách hợp, nhỏ nhắn yếu ớt mà xinh đẹp. Những tiếng xôn xao vang lên, một cú va chạm lớn xảy ra, Hồ Duyệt bị hất tung lên rồi lại ngã xuống.
Ngày hôm sau tôi trở về nhà. Vừa vào nhà tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Ba của Chung Dữ đã đi công tác về rồi.
Người đàn ông này chỉ số thông minh cao hơn Chung Dữ rất nhiều. Tôi có thể lừa được Chung Dữ, lừa được mẹ Chung nhưng lại không thể lừa được ông ta.
“A Dữ, lại đây ăn sáng.”
Ông ta nhàn nhạt lên tiếng nhưng lại làm lông tơ của tôi dựng đứng lên.
Mẹ Chung và Chung Dữ đều đã ngồi xuống bàn ăn, ba người đánh mắt nhìn về phía tôi. Tôi ngồi xuống, cẩn thận đối phó, như đi trên băng mỏng mà ăn hết bữa cơm này.
9 giờ sáng, tôi viện cớ ra ngoài gọi điện thoại rồi chạy trốn từ cửa sau.
Vì để đối phó với những tình huống đột ngột xảy ra, tôi đã chuẩn bị hết tất cả những đồ vật cần thiết có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tôi lên xe chạy tới khách sạn, tôi đã để sẵn hành lý ở đó.
Về phận con gái mình, con bé cũng là người của Chung gia, chắc chắn bọn họ sẽ không làm tổn thương con bé.
Xe tôi vừa chạy đến cửa khu biệt thự, một chiếc xe màu đen đột nhiên lao tới đ.â.m thật mạnh vào thân xe tôi.
Túi khí an toàn nháy mắt bung ra. Tôi vẫn bị đ.â.m đến hôn mê. Xong đời rồi, chạy không thoát được!
Sau khi tỉnh lại tôi đã bị trói.
Chung Dữ cùng với ba hắn đứng ở trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn tôi.
Ba Chung thấy tôi đã mở mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cảm giác như thế nào, Lâm Kiều.”
Xem ra ông ta đã biết chuyện tôi và Chung Dữ hoán đổi, bữa cơm vừa rồi đã làm bại lộ thân phận của tôi.
Không, không thể thừa nhận được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-hoan-doi-than-xac-cho-chong-nem-mui-tra-xanh/chuong-11.html.]
Một khi thừa nhận tôi là Lâm Kiều, vậy thì chỉ có đường ch-ếc.
Dù có gì đi nữa cũng phải giữ thân phận Chung Dữ, có vậy bọn họ mới không dám gi-ếc tôi, tôi mới có cơ hội trốn thoát.
Tôi chậm rãi mở miệng: “Ba, Lâm Kiều, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ba Chung cười lạnh một tiếng: “Lâm Kiều, cô có thể lừa gạt được mọi người nhưng không thể gạt được tôi. Nói đi, cô dùng loại tà đạo gì để hoán đổi thân thể với con trai tôi?”
“Hoán đổi thân thể gì? Con không hiểu.”
“Lâm Kiều!” Chung Dữ nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm: “Đến giờ phút này cô vẫn còn muốn giả vờ? Mấy ngày trước thân thể tôi suy yếu nên mới bị cô xoay vòng vòng, hiện tại cô đừng hòng chạy thoát!”
“Ba, nói nhiều với cô ta làm gì, trực tiếp đi đến tòa nhà bị cháy xem có thể đổi về hay không?”
Ba Chung gật đầu: “Được.”
Tôi suy yếu bị bọn họ đem đi đến hiện trường hỏa hoạn. Nơi đó một mảnh hỗn độn.
Chung Dữ kích động cho người đặt chúng tôi đến vị trí té xỉu khi đó, nhưng đợi ngửa ngày cũng không có động tĩnh gì.
“Tại sao lại như vậy?”
Hắn tức giận muốn hộc máu, bóp chặt cổ tôi: “Cô đổi như thế nào, nói mau!”
Tôi nào biết. Anh bắc thang lên hỏi ông trời đi rồi biết, loại chuyện này sao tôi biết được.
Tôi lắc đầu: “Anh không hiểu em đang nói gì.”
Chung Dữ sắp tức ch-ếc rồi.
Ba Chung lạnh lùng nhìn nửa ngày, đột nhiên cười.
“Cô không nói. tôi cũng có biện pháp làm cô mở miệng, chỉ là đến lúc đó cô đừng hối hận.”
Ông ta cười lên rất kh-iếp sợ, rợn người tới mức cả người tôi nổi da gà.
Nhưng mà tôi cũng biết rõ ràng, đây là cơ thể của con trai ông ta, dù như thế nào ông ta cũng không thể tổn thương thân thể này.
Tôi lắc đầu: “Con không biết ba đang nói gì. Ba, con chính là Chung Dữ, là con trai của ba đây mà.”
Ông ta cười lạnh.
“Đi thôi.”
Tôi đoán được mọi việc sẽ không đơn giản như vậy, nhưng lại không nghĩ tới bọn họ sẽ mang tôi đến nơi này.