Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẢ MẶT CÔ CHỦ NHIỆM HÁM TIỀN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:53:16
Lượt xem: 105

 

“Cô nói năng kiểu gì thế? Hèn chi con nhóc kia luôn cắn người lung tung như chó, hóa ra là do mẹ nó đã dạy dỗ ra hành động hung hãn đó.”

 

Mẹ của Trần Việt dắt cậu bé mập mạp đứng ở cửa, chỉ vào tôi và luôn miệng chửi rủa.

 

“Tôi có nói sai gì sao? Con cô động tay động chân trước, con gái tôi tự vệ có gì không đúng?”

 

Mẹ của Trần Việt trợn mắt nhìn tôi: “Con trai tôi bị cắn đến chảy m.á.u rồi đấy!”

 

“Thì sao? Vết thương nhỏ tí xíu đó sớm muộn gì cũng lành thôi. Tôi còn chưa đòi mấy người phải côu trách nhiệm về vết thương trên đầu con gái tôi đây này! Cô đúng là đồ trơ trẽn!”

 

Cô Lý đứng bên cạnh lên tiếng bênh vực: “Lỗi là ở con gái cô. Không có lửa làm sao có khói, với lại vì lý do gì mà vụ việc bắt nạt này lúc nào cũng rơi trúng con cô? Cô không tự xem xét lại bản thân à?”

 

“Đúng, đúng đấy, mẹ nào con nấy. Nhà đã nghèo thì từ đầu đừng cố mà đua đòi, chen chân vào trường quý tộc. Con trai tôi xui xẻo lắm mới gặp phải con nhỏ nhà cô. Từ bé đến lớn nó chưa bao giờ bị thương. Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi không dễ dàng bỏ qua đâu, cô nhất định phải bồi thường phí chữa trị và tổn thất tinh thần cho con trai tôi!”

 

9.

 

Tôi tức đến bật cười: “Được thôi, vậy hẹn gặp nhau ở tòa án, hy vọng đến lúc đó cô đừng hối hận.”

 

“Tôi nói cho cô biết, ba của Trần Việt là luật sư nổi tiếng nhất của công ty luật Vũ Đô, đấu với ông ấy thì cô chuẩn bị mà hối hận đi!”

 

“Vũ Đô? Luật sư nào vậy?”

 

Chẳng phải đó là công ty của tôi sao? Thật là... trùng hợp quá.

 

“Là Trần Hạo Dân! Cô sợ rồi chứ?” Mẹ của Trần Việt cất tiếng cười ngạo mạn, “Hiện tại có hối hận không kịp nữa rồi, nhưng nếu bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, tôi có thể cân nhắc giảm bớt tiền bồi thường đấy.”

 

Tôi mỉm cười: “Người hối hận không kịp, chắc nên là cô mới phải.”

 

“Hừ, chồng tôi đang trên đường đến rồi! Để xem cô cứng miệng được bao lâu.”

 

Sự ngạo mạn hiện rõ trên mặt cô ta, khi Trần Hạo Dân xuất hiện, cô ta lao ngay đến mách lẻo.

 

“Anh à, chính là cô ta, con gái cô ta đánh con mình bị thương chảy m.á.u cả tay, còn không chịu xin lỗi nữa đấy!”

 

Nhưng cảnh tượng cô ta mong đợi không hề xuất hiện, vì Trần Hạo Dân sau khi nhìn thấy tôi ôm con gái, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Chồng cô ta gần như run rẩy tiến lại gần tôi, cung kính cúi đầu.

 

“Sếp... sếp sao lại ở đây?”

 

10.

 

Ngay lập tức, sắc mặt của cô Lý và mẹ Trần Việt đều thay đổi.

 

“Sếp? Anh nói gì vậy, đừng nhận nhầm người vậy chứ. Cô ta chỉ là một người phụ nữ tầm thường thôi.”

 

Mẹ của Trần Việt không tin, đưa tay kéo kéo áo chồng mình.

 

“Im đi! Người đứng đầu của công ty luật anh đang công tác, làm sao mà nhận nhầm được.” Mồ hôi đã lấm tấm trên trán Trần Hạo Dân, anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

 

“Người đứng đầu của công ty là nữ ư? Sao có thể? Cô ta...” Mẹ của Trần Việt lúc này cũng bắt đầu lúng túng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-co-chu-nhiem-ham-tien/chuong-3.html.]

“Im miệng!” Trần Hạo Dân mắng vợ, sau đó quay sang tôi bắt đầu nịnh nọt, hạ giọng xin lỗi.

 

“Sếp, vợ tôi vốn là người nông nổi, thật sự rất xin lỗi. Mong sếp rộng lượng, đừng trách cô ấy.”

 

“Trần Hạo Dân, anh là người học luật. Vậy nói xem, con gái tôi bị con trai anh đánh đến mức vỡ đầu trước, sau đó mới cắn tay con trai anh. Anh định kiện tôi tới phá sản để bồi thường cho vết thương nhỏ tí xíu đó ư?”

 

Tôi giận quá hóa cười: “Tôi thật không ngờ toàn bộ luật pháp bây giờ anh đều có quyền định đoạt cả đấy, công ty của chúng tôi không chứa nổi một quý nhân như anh đâu.”

 

Trần Hạo Dân mặt mày xám xịt, tức giận nhìn sang vợ mình.

 

“Cô vừa nói lung tung cái gì vậy?”

 

“Tôi... tôi có nói gì đâu...” Mẹ của Trần Việt đã mất hẳn dáng vẻ hung hăng lúc trước, lắp bắp biện minh.

 

“Sếp, thật sự xin lỗi. Tôi không dạy vợ con tử tế. Xin sếp đừng tức giận.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Ồ? Con gái tôi bị đánh oan, lại còn bị vu khống, mà anh chỉ nói vài câu là tôi phải đồng ý bỏ qua rồi? Tưởng tôi là Bồ Tát sống chắc?”

 

Trần Hạo Dân lập tức hiểu ra, giận dữ quát lớn: “Trần Việt! Lại đây ngay!”

 

Cậu bé mập mạp sợ hãi định chui vào lòng mẹ, nhưng lại bị Trần Hạo Dân kéo qua, đánh mấy cái vào m.ô.n.g khiến nó la hét khóc lớn.

 

11.

 

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh hỏng con mất!” Mẹ của Trần Việt lo lắng đến rơi nước mắt, vội vàng lao tới can ngăn, nhưng bị Trần Hạo Dân đẩy ra.

 

“Tất cả đều do cô quá mức nuông chiều nó, để nó dám đi bắt nạt bạn bè, sớm muộn gì cũng phải dạy dỗ mà thôi!”

 

Trần Hạo Dân đánh rất mạnh, chỉ để cho tôi nguôi giận, khiến cậu bé khóc thét như con lợn mập bị chọc tiết.

 

Điều này làm mẹ của Trần Việt rất đau lòng, cô ta quay sang nhìn tôi đầy căm hận.

 

“Cô hãy mau bảo anh ấy đừng đánh nữa. Thằng bé biết lỗi rồi, dù có là sếp nhưng cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người, cô làm quá rồi đấy.”

 

Tôi ôm con gái, tiếp tục lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

 

“Ỷ thế h.i.ế.p người? Được, nếu cô đã nói vậy, thì tôi sẽ cho cô thấy thế nào mới là ỷ thế h.i.ế.p người. Trần Hạo Dân, từ ngày mai anh không cần đến công ty nữa. Tiền lương của anh, chúng tôi sẽ bồi thường theo luật lao động. Ngoài ra, tôi sẽ đưa con gái tôi đi giám định thương tật, cả nhà các người hãy chờ đơn kiện của tôi đi.”

 

“Không! Sếp, đừng làm thế... Chuyện này đúng là con tôi sai. Tất cả đều do vợ tôi chiều hư nó, xin sếp hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

 

Trần Hạo Dân hoảng sợ, chắp tay cầu xin.

 

“Thằng nhóc là của riêng mẹ nó à? Nó có như thế nào, anh là ba cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm. Dựa trên hành vi của vợ con anh, tôi có cơ sở nghi ngờ nhân cách của anh, công ty chúng tôi không cần loại nhân viên như vậy. Anh hãy nhanh chóng làm thủ tục thôi việc đi.”

 

Sắc mặt Trần Hạo Dân tái nhợt, còn vợ anh ta đứng ngây ra đó.

 

“Cô... cô sao lại đuổi việc chồng tôi chứ? Chuyện này không liên quan đến anh ấy! Cả nhà chúng tôi đều sống dựa vào anh ấy, cô làm thế khác nào đẩy chúng tôi vào đường chết?”

 

Thấy tôi định rời đi cùng con gái, cô ta lao tới giữ lấy tôi không buông.

 

“Cô không thể đuổi việc chồng tôi!”

 

“Cô lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi? Dựa vào giọng nói to hơn à?” Tôi khẽ cười khẩy, “Lập tức buông tay ra. Nếu không với lời nói trước đây đòi bồi thường khủng cho vết thương của con trai cô, tôi có thể kiện cô tội đe dọa và lừa đảo. Không tin thì cứ thử đi.”

Loading...