Vả Mặt Bạn Cùng Phòng Thích Bắt Chước - 14
Cập nhật lúc: 2024-09-14 12:35:17
Lượt xem: 847
Nghe thấy số tiền phải bồi thường, Trương Mỹ Ngọc sợ đến mức ngã ngồi bệt xuống đất. Lúc mới nhập học cô ta đã nói với chúng tôi rằng bố mẹ cô ta làm nông ở trên núi. Số tiền này, ước chừng bố mẹ cô ta làm nông mười năm cũng không kiếm nổi.
Đến lúc sa cơ lỡ vận, bị người người xua đuổi, cô ta cuối cùng mới nhớ đến mấy đứa bạn cùng phòng chúng tôi. Hứa Linh Linh nhìn thấu ý đồ của cô ta, vội vàng chạy về giường kéo rèm lại nói: "Đừng tìm tôi, tôi không có tiền."
Trương Mỹ Ngọc lại nhìn về phía tôi. Tôi cười lạnh một tiếng: "Tôi là đứa ăn bám, ăn cơm còn phải dựa vào bố mẹ chu cấp, lấy đâu ra tiền dư mà cho cô vay chứ."
Nghĩ lại hồi đó tôi chỉ nhờ mẹ nạp hộ tiền điện thoại thôi mà đã bị cô ta ở trong ký túc xá mỉa mai tôi là đứa ăn bám suốt ba ngày. Bây giờ còn muốn vay tiền tôi ư. Cửa cũng không có.
Bị từ chối liên tục, cô ta tức đến mức miệng run lên bần bật:
"Nhìn cái bộ mặt đạo đức giả của các người kìa, rõ ràng là không muốn cho vay còn kiếm cớ thoái thác. Không có các người giúp đỡ thì tôi, Trương Mỹ Ngọc này vẫn có thể trả hết nợ, cứ chờ đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-ban-cung-phong-thich-bat-chuoc/14.html.]
Ngày thi sơ khảo kết thúc, trời đổ mưa phùn lất phất. Vì tự tin sẽ đậu vòng phỏng vấn nên tôi đắm chìm trong niềm vui suốt cả quãng đường, không để ý thấy có một người đang đứng phía trước. Mãi cho đến khi Trương Mỹ Ngọc lên tiếng gọi tôi, tôi mới nhìn thấy cô ta đang đứng dưới mưa.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau kể từ khi cô ta rời khỏi ký túc xá. Lâu ngày không gặp, tôi suýt chút nữa không nhận ra Trương Mỹ Ngọc ngày trước. Cô ta gầy đi rất nhiều, hai mắt trũng sâu, ánh mắt chất chứa đầy mệt mỏi và trống rỗng, như thể bị gánh nặng cuộc sống đè nén đến không thở nổi. Nhưng cô ta không vội vàng tiến về phía tôi, mà dùng đôi mắt trống rỗng đó nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi thầm tò mò, không lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Mưa càng lúc càng lớn, bóng tối trong mắt Trương Mỹ Ngọc càng lúc càng sâu, từng bước một tiến về phía tôi. Đúng lúc tôi đang do dự xem nên ra đòn trước hay bỏ chạy trước thì cô ta đột nhiên nói một câu:
"Cậu cố tình."
Tôi giả vờ không hiểu, đưa tay đẩy cô ta ra: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Còn nữa, tránh xa tôi ra, cậu nói chuyện làm tôi buồn nôn."
Không biết cô ta đã bao lâu không đánh răng rồi, mùi hôi trong miệng cô ta suýt nữa làm tôi ngất xỉu.