Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-02-10 20:18:11
Lượt xem: 746

Hắn đè chặt ta xuống giường, bàn tay hung hãn xé rách ngoại y của ta.

 

Ta chạm được chuôi đoản đao giấu trong tay áo, cắn răng hung hãn đ.â.m về phía hắn.

 

Ánh hàn quang lạnh lẽo lướt qua chân mày hắn, hắn cảnh giác tránh né.

 

Giành được tự do, ta lập tức co người rúc vào góc giường, đoản đao chĩa thẳng về phía hắn.

 

"Ngươi dám chạm vào ta lần nữa, ta liền g.i.ế.c ngươi."

 

Thân ảnh hắn khựng lại, nhưng ngay sau đó lại thản nhiên cười lạnh.

 

"Tình nhi, nàng đánh không lại ta."

 

Ta nghiến chặt răng, thu đoản đao về đặt ngang cần cổ: "Ta g.i.ế.c không được ngươi, chẳng lẽ lại không g.i.ế.c được chính mình?"

 

Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ âm trầm dừng trên người ta, thanh âm lạnh lẽo: "Nàng không để tâm đến nghiệt chủng trong bụng nàng nữa sao?"

 

"Nó sẽ hiểu cho ta. Nó sẽ biết, mẫu thân của nó đã hết sức bảo vệ nó rồi."

 

Lệ nóng thi nhau nhỏ xuống mu bàn tay ta, nóng bỏng đến tê dại lòng ta, thế nhưng bàn tay cầm đoản đao vẫn không chút run rẩy.

 

Tiêu Viễn Tễ khẽ khom người, ngón tay co lại rồi lại thả lỏng.

 

Đây là tư thế chuẩn bị ra tay.

 

Nhận ra ý đồ của hắn, ta hung hãn ấn mạnh đoản đao xuống cổ, m.á.u tươi lập tức chảy dài theo cần cổ.

 

Hắn bỗng hoảng thần, vội lùi lại mấy bước.

 

"Nàng buông đoản đao xuống, ta không động vào nàng..."

 

Cơn đau nơi cần cổ khiến đầu óc ta càng thêm thanh tỉnh, ta bình tĩnh nói:

 

"Tiêu Viễn Tễ, ngươi có thể giữ lại một kẻ chỉ muốn c.h.ế.t sao?"

 

"Ngăn cản một lần, hai lần, ba lần, nhưng ta chỉ cần thành công một lần duy nhất."

 

"Ngươi cho dù đoạt đoản đao của ta, ta vẫn còn trâm cài, kéo cắt, mảnh sứ vỡ, bất cứ vật sắc nhọn nào."

 

"Ngay cả khi ngươi cất giấu hết thảy những thứ đó, ta vẫn còn hàm răng. Ngươi đập nát răng ta, ta còn móng tay. Ngươi nhổ sạch móng tay ta, ta vẫn có thể tuyệt thực. Ngươi ép ta ăn, ta vẫn có thể moi ra!"

 

Nói đến đây, ta khựng lại một chút, rồi tiếp tục:

 

"Tiêu Viễn Tễ, ngươi thực sự muốn cùng ta đi đến bước này sao?"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cuối cùng, hắn vẫn thoả hiệp.

 

Hắn cùng ta lập ước định, trước khi đứa nhỏ trong bụng ta ra đời, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào ta.

 

28

 

"Ôi!"

 

Thanh âm kêu đau này không phải do ta phát ra, mà là cung nữ Nhập Họa của ta.

 

Thế nhưng, tay nữ y đang thoa dược vẫn theo bản năng mà nhẹ nhàng hơn đôi chút.

 

Bôi thuốc xong, nàng cẩn thận lấy băng gạc dán lên vết thương dữ tợn nơi cần cổ ta.

 

Nàng nhẹ giọng nói: "Vẫn là mong nương nương bảo trọng thân thể."

 

"Thần tuy không biết giữa nương nương và bệ hạ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận là lúc nào, chỉ khi bảo trọng được bản thân mới có thể đón lấy hy vọng."

 

Tay ta thoáng khựng lại giữa không trung, chậm rãi đặt tách trà xuống, rồi bảo Nhập Họa đi lấy thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/uyen-uong-cung-nhau-xuong-hoang-tuyen/chuong-20.html.]

 

"Ta có thể tin tưởng ngươi không?" Ta trịnh trọng hỏi nàng.

 

Thần sắc nàng trở nên nghiêm túc: "An phu nhân đối với thần có ơn tái tạo, nếu nương nương có gì phân phó, thần dù c.h.ế.t vạn lần cũng không từ nan."

 

"Tốt."

 

Ta do dự chốc lát, rồi cất lời: "Ta muốn ngươi giúp ta một việc."

 

Tháng Chín, Đại Sở đã bước vào thu.

 

Trời cao trong vắt, không khí mát lành, đúng là tiết trời thoải mái nhất trong năm, hương quế lan tỏa, ngào ngạt vấn vương.

 

Ta dứt khoát ngồi dưới hiên, cầm một quyển sách mà đọc.

 

Gió hòa, nắng dịu, hương thơm vấn vít, thật thong dong khoan khoái.

 

"Nương nương, Dương đại nhân cùng Trương đại nhân cầu kiến."

 

Nhập Họa vội vã chạy tới, ghé sát bên tai ta, khẽ nói về tin tức nàng vừa dò hỏi được.

 

"Nghe nói hôm nay bệ hạ lại nổi giận lôi đình trong triều, còn đem phụ chính đại thần Vương đại nhân, Vương Tuấn hạ ngục rồi."

 

Lại?

 

Mấy tháng qua, Tiêu Viễn Tễ càng lúc càng cuồng loạn, cứng đầu tự phụ, không chịu để ai phản bác, hành sự lại càng vô pháp vô thiên.

 

Triều thần dâng lời khuyên can, hắn liền hạ ngục xử trảm.

 

Chỉ trong chín tháng ngắn ngủi, đã có hơn mười vị trọng thần bị giam cầm, liên lụy đến hàng vạn người.

 

Cả triều đình lẫn dân gian, ai ai cũng oán than dậy đất.

 

Nay Tiêu Viễn Tễ lại muốn g.i.ế.c phụ chính đại thần mà tiên đế để lại cho hắn, quả thực hoang đường đến cực điểm.

 

Tiên đế tổng cộng để lại ba vị phụ chính đại thần cho Tiêu Viễn Tễ, lần lượt là Vương Tuấn, cùng với hai người mà Nhập Họa vừa nhắc đến, Dương đại nhân và Trương đại nhân.

 

Ba vị phụ chính đại thần mà tiên đế đích thân đề bạt, sau lưng không có thế gia quyền quý chống lưng, đều là cô thần, cũng chính là lợi khí để Tiêu Viễn Tễ khống chế triều đình.

 

Ta trầm tư gật đầu, ra hiệu cho Nhập Họa mời người vào.

 

Dương Mục Chương và Trương Đình Ân vừa bước vào đã quỳ rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

 

"Hoàng hậu nương nương, cứu mạng! Bệ hạ muốn xử trảm Vương đại nhân!"

 

Ta ôn hòa bảo hai người đứng dậy, rồi hỏi rõ căn nguyên sự việc.

 

Chẳng qua chỉ là Tiêu Viễn Tễ muốn xử lý một vị ngôn quan dám thẳng thắn dâng lời khuyên can, Vương Tuấn đứng ra cầu tình cho người đó.

 

Tiêu Viễn Tễ đại nộ, đem cả hai người tống vào đại lao.

 

Ta nghiêm túc nói: "Hai vị đại nhân cứ yên tâm, Vương đại nhân làm quan đến nay vẫn luôn tận tâm tận lực, trung quân ái quốc, bổn cung tất nhiên không thể để một trọng thần như vậy c.h.ế.t oan uổng. Bổn cung nhất định sẽ khuyên nhủ bệ hạ, khiến người thả Vương đại nhân cùng vị ngôn quan kia ra."

 

Lời ta nói thản nhiên đánh giá các đại thần do tiên đế lưu lại, thậm chí còn vỗ n.g.ự.c nhận trách nhiệm.

 

Thế nhưng, những người trong điện vẫn mặt không đổi sắc, chẳng ai cho rằng có gì không ổn.

 

Ngay cả Dương, Trương hai vị phụ chính đại thần cũng không nhắc đến đại kỵ "hậu cung can chính".

 

Chỉ bởi vì dạo gần đây, chỉ có ta mới có thể khuyên được Tiêu Viễn Tễ.

 

Từ đêm đại hôn ấy, ta không muốn gặp lại Tiêu Viễn Tễ thêm lần nào nữa.

 

Sau này nghe nói hắn đại khai sát giới trong triều, ta mới chịu ra mặt khuyên can.

 

Loading...