Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-02-10 20:14:05
Lượt xem: 791
25
Tiêu Viễn Tễ khóe môi mang ý cười, kích động bước về phía ta.
"Tình Tình, ta biết nàng nhất định sẽ quay về."
Ta tránh khỏi vòng tay hắn, sắc mặt lạnh nhạt.
"Tiêu Viễn Tễ, ngươi đã dùng điều kiện gì để đổi lấy sự xuất binh của Man tộc?"
Thân thể Tiêu Viễn Tễ khẽ run, giọng nói đầy vẻ cầu xin:
"Tình Tình, chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa có được không? Nàng đã trở về rồi, mọi thứ đều đã qua rồi."
Ta cười lạnh liên tục: "Là bồi thường hay cắt đất?"
"Hay là cả hai?"
Tiêu Viễn Tễ nhắm mắt, khó khăn thốt ra một câu:
"Là người. Tây Man dân số ít, cần nô lệ, ta đã bắt hai vạn nô lệ trong lãnh thổ Đại Sở giao cho chúng."
Ta gần như không thể tin nổi, một vị đế vương của một quốc, vậy mà lại đem dân của mình dâng cho kẻ địch làm nô lệ.
Man tộc từ trước đến nay vốn dã man, không có lễ giáo, dân chúng Đại Sở rơi vào tay bọn chúng, sẽ có kết cục như thế nào chứ?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bị áp bức, bị roi vọt, bị làm nhục, thậm chí vào những ngày đông rét mướt, khi thiếu ăn thiếu mặc, sẽ bị coi như dê hai chân mà xẻ thịt!
Tiêu Viễn Tễ chẳng lẽ không nghĩ đến điều này sao?
Không, hắn chỉ là không quan tâm mà thôi.
Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy huyết khí xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Chát!"
Ta giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng.
"Tiêu Viễn Tễ, ngươi không xứng đáng làm hoàng đế Đại Sở."
Cái tát này, ta đã dùng toàn bộ sức lực.
Tiêu Viễn Tễ bị đánh nghiêng cả đầu, một bên má lập tức sưng đỏ, khóe môi rỉ ra m.á.u tươi.
Hắn đưa tay lau vết máu, nhìn chằm chằm vào màu đỏ nơi đầu ngón tay, rồi chẳng hề để tâm mà bật cười.
Khuôn mặt hắn méo mó, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng.
"Không sao cả, nàng tức giận cũng được, phẫn nộ cũng được, chỉ cần nàng quay về, tất cả đều đáng giá."
"Chỉ là hai vạn mạng dân đen mà thôi."
Nhìn dáng vẻ hắn thờ ơ như vậy, ta chợt nhận ra, vị ngũ hoàng tử Đại Sở ngày trước, người từng đọc sách thánh hiền, từng thề sẽ trở thành một minh quân, giờ đây đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn thực sự đã biến thành một kẻ mà ta không còn nhận ra nữa.
Điên cuồng, ích kỷ, cực đoan.
Vậy nên, khi hắn đưa ta đến Khôn Ninh cung, nơi tràn ngập sắc đỏ, ta đã chẳng còn chút ngạc nhiên nào nữa.
Trên cửa sổ và cửa lớn dán đầy chữ hỷ, màn lụa đỏ buông rủ, chăn gấm loan phượng hòa minh, hỷ chúc lập lòe ánh sáng. Trên bàn bát tiên, đĩa ngọc thỏ dát vàng rực rỡ tràn đầy ý thú.
Thứ duy nhất lạc lõng chính là chiếc bình Bách Điểu Triều Phụng đặt trên kệ cạnh cửa sổ, bên trong lại cắm vài nhành mai trắng tinh khiết, hoàn toàn đối lập với sắc đỏ nồng nàn trong phòng.
Hắn thấp giọng, trong thanh âm mang theo sự mong chờ:
"Có thích không? Ta đích thân bài trí, còn cố ý đặt thêm loài hoa nàng yêu thích nhất."
Ta cười nhạt: "Hoàng thượng muốn cưới ta?"
Hắn nghiêm túc gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/uyen-uong-cung-nhau-xuong-hoang-tuyen/chuong-17.html.]
"Nhưng mà…"
Ta kéo dài giọng, khóe môi từ từ nhếch lên, nụ cười mang theo ác ý rõ ràng.
"Ta đã là người của Yên Hoàng rồi."
Sắc mặt Tiêu Viễn Tễ đột nhiên đại biến: "Nàng nói cái gì?"
Ta nghiêng đầu, giọng điệu trêu đùa: "Sao thế? Có muốn ta cho ngươi kiểm tra thủ cung sa không?"
Hắn như bị đả kích nặng nề, lảo đảo lùi về sau, tựa như động tác vén tay áo của ta là thứ đại hung chí độc đối với hắn vậy.
"Nàng đã vội vã lên đường nhiều ngày, hẳn là rất mệt rồi. Trước tiên hãy nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ đến thăm nàng."
Nói xong, hắn như trốn chạy, xoay người rời đi thật nhanh.
Nụ cười trên môi ta dần nhạt đi.
Ta không muốn ngủ trên tấm chăn loan phượng chói mắt kia, dứt khoát nằm dài trên tháp.
Chạm tay vào con d.a.o găm giấu trong tay áo, ta vẫn chưa muốn khép mắt.
Không biết từ lúc nào, ta rơi vào giấc ngủ m.ô.n.g lung.
Sáng hôm sau, khi còn chưa tỉnh giấc, ta đã cảm nhận được một ánh nhìn ghê rợn gắt gao khóa chặt lấy mình.
Ta cảnh giác mở mắt ra, liền thấy Tiêu Viễn Tễ đang ngồi bên bàn, đối diện với tháp.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, như thể đã nhiều ngày chưa chợp mắt.
"Tình Tình, ta nghĩ thông suốt rồi."
"Là ta sai, sai vì không đưa nàng về sớm hơn."
"Không sao cả, nàng và hắn chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi thoáng qua, còn nàng và ta, sẽ có vô số tương lai về sau."
"Ta đã sai người chọn ngày lành, ba ngày sau, chính là đại hôn của chúng ta."
Ta không thể tin nổi nhìn hắn cứ thao thao bất tuyệt.
"Tiêu Viễn Tễ, ngươi điên rồi!"
Ánh mắt hắn thoáng qua tia u tối: "Nàng không gả cũng phải gả!!!"
Dứt lời, hắn lại mỉm cười dịu dàng.
"Tình Tình, ba ngày này, nàng hãy ngoan ngoãn ở đây chờ đón hỷ sự. Ta còn có chính vụ cần xử lý."
Nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, ta thò tay vào trong tay áo, đầu ngón tay chạm đến chuôi dao, nhưng rồi lại buông ra.
Ngay từ ngày quyết định quay về, ta đã tự định sẵn kết cục cho bản thân.
Nhưng khi đối diện với cái chết, ta do dự. Không phải vì không muốn chết, mà vì không muốn c.h.ế.t một cách quá thảm hại.
Ta sợ Văn Nhân Dữ không nghe lời, lại như kiếp trước đến tìm ta, rồi nhìn thấy thân thể ta với một lỗ thủng to tướng.
Y nhất định sẽ bị dọa sợ.
Người ta ba ngày không uống nước sẽ chết.
Ta nhớ mang máng từng nghe vị thái y nào đó nói qua.
Ta bắt đầu tuyệt thực, không chịu ăn một hạt cơm, cũng chẳng muốn uống dù chỉ một giọt nước.
Toàn bộ thức ăn ta đều đổ vào chiếc bình Bách Điểu Triều Phụng kia.
Mùa đông ở Đại Sở lạnh thấu xương, đến ngày thứ ba, nha hoàn mới phát hiện ta có điều khác thường.
Lúc này, ta đã đói đến hoa mắt chóng mặt, mơ mơ màng màng, toàn thân không còn chút sức lực.
Cung Khôn Ninh vốn lạnh lẽo hoang vắng bỗng chốc bị lấp đầy bởi vô số người.