Uyển Âm - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:41:52
Lượt xem: 188
17
Giữa tháng tám là ngày đại quân xuất phát.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật công chúa.
Sinh nhật nàng ta luôn là vào ngày hai mươi tháng tám nhưng giờ đây lại trùng vào thời điểm xuất phát, nàng ta quấn lấy Tiêu Hằng, bắt Tiêu Hằng phải ở bên cạnh mình thêm mấy ngày.
Nàng ta khóc như hoa lê dưới mưa: “Hoàng huynh, năm ngoái huynh đã ở bên muội mừng sinh nhật, năm nay vì sao không thể?”
“Đại quân không thể chờ thêm mấy ngày sao? Không phải chỉ còn mấy ngày nữa sao, mừng sinh nhật xong rồi đi thì có sao đâu?”
“Biên thuỳ có chiến sự thì đã sao chứ? Những kẻ điêu dân đó, c.h.ế.t thì chết, dù sao cũng chỉ là mất đi mấy cái thành trì, có quan hệ gì? Chết để mừng sinh nhật công chúa, là vinh hạnh của bọn họ.”
Bốp!
Tiêu Hằng đánh Công chúa ngay trước mặt mọi người.
Trên mặt nàng ta lập tức rơi lệ: “Hoàng huynh, huynh đánh muội?”
Tiêu Hằng lười không thèm nhìn tới nàng ta.
Trước khi đi, hắn ta giao toàn bộ binh lính trong phủ cho ta:
“Uyển Âm nhỏ nhen lại không đúng mực, lúc đi ta sẽ thu hồi toàn bộ đặc quyền của nàng ta. A Lan, vất vả cho muội dạy dỗ nàng ta thật tốt, ở trong hoàng thành này vì huynh chỉ có muội là người mà ta tin tưởng nhất.”
Hắn ta xoa đầu ta, dùng giọng chỉ có ta và hắn ta nghe được gọi: “Uyển Âm……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/uyen-am/chuong-13.html.]
18
Tiêu Hằng đi rồi, công chúa vẫn luôn khóc lóc ở trong phủ, chưa từng đi ra ngoài nửa bước.
Ta nhìn cô gia chơi cờ, hắn càng trở nên mảnh khảnh hơn, những ngón tay thon dài khéo léo di chuyển quân cờ, đánh cờ một mình. Ta không hiểu, xem đến mức mệt mỏi.
Ta nói: “Cô gia, ta nhớ tiểu thư.”
Ngày xưa, là cô gia và tiểu thư cùng nhau đánh cờ.
Tiểu thư sẽ vừa đánh thành trì, vừa giải thích cho ta.
Mặc dù ta nghe không hiểu nhưng giọng nói ôn nhu của tiểu thư lại rất có sức mạnh, ta thích nàng.
Hiện tại, chỉ có một mình cô gia chơi cờ.
Thấy ta mơ màng sắp ngủ, cô gia buông quân cờ, tìm một cái thảm đắp lên người ta: “Ngủ đi, tính toán thời gian, chắc là nàng ấy cũng đã chuyển thế đầu thai.”
Trần thế rộng lớn, cho dù có tái ngộ, cũng đã bỏ lỡ một đời.
Ta chưa sinh người đã sinh rồi, ngươi sinh ra thì ta đã già.
Thế gian này đều là bỏ lỡ.
Ánh nến dịu dàng chiếu lên gương mặt cô gia, hắn nhìn bức họa trên tường nhẹ nhàng mỉm cười: “Muội muội của chúng ta ngày càng hiểu chuyện hơn, nếu nàng biết, có phải sẽ vui mừng không?”
19
Chạng vạng, ta từ trong mộng tỉnh lại, ngoài cửa sổ là một mảng màu xanh lục, lại thêm một năm nữa trôi qua.
Hậu viện ồn ào không dứt, vị ở phủ công chúa ki lại đang náo loạn.
Nàng ta làm ầm ĩ muốn xem thư Tiêu Hằng gửi về nhưng không có thế là đập phá đồ đạc.
Hạ nhân đến báo giờ, trên người đều mang thương tích.
Ta phủi lá rụng, một mình đi xem nàng ta.
Công chúa một thân hồng y, tóc rối tung, đi lui đi tới trong phòng, miệng lẩm bẩm nói.
“Hoàng huynh không thể nào không cần Uyển Âm, Uyển Âm đã ở bên cạnh hoàng huynh mười mấy năm, mười mấy năm, nàng ta chỉ là một kẻ đến sau, ha ha, ha ha ha ha, dựa vào cái gì…”
Đồ sứ bị nàng ta đập vỡ văng đầy đất, nàng ta chân trần dẫm lên mảnh sứ, hai chân đều đầy vết máu. Khi quay đầu nhìn thấy ta, nàng ta lại phá lên cười: “À, lại tới nữa sao?”
“Một nha hoàn xuất thân tiện nhân, sau đó còn bán mình cho thanh lâu, loại phế vật như vậy mà lại mưu toan dạy bổn cung quy củ, thật là si tâm vọng tưởng.”
“Là nhìn thấy bổn cung g.i.ế.c tiểu thư nhà ngươi không chịu nổi nên mới đến trả thù bổn cung sao?”
Nàng đi từng bước đến bên ta, nhét thanh chủy thủ trong cổ tay áo vào tay ta.
“Là ta g.i.ế.c tiểu thư nhà ngươi, ngươi không hận sao? Không oán sao? Chẳng lẽ không muốn báo thù chút nào sao?”