U60 Tôi Quyết Định Ly Hôn (Hoàn) - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-20 06:11:12
Lượt xem: 86
Chương 5
Vị phu nhân kia nghe tin báo, chạy tới nhìn cô ta lao thì ngay lập tức lao vào đánh tát, thậm chí còn điên tới mức rạch mặt cô ả.
Các con của cô ta không khá hơn, con trai bị dính án tù 3 năm phải đền bù rất lớn, con gái thì ngủ với trai có thai chạy vội ra nước ngoài xử lý.
Bà con cẩn thận xét nghiệm lại đứa con gái này, hoàn toàn không phải con gái ruột nhà họ Trình, vậy là Thái Khôi đã bị lừa.
Trần Thị Vui
Ngẫm lại thì nhìn đứa con đó cũng có nét giống ông ta, ông ta bị lừa không sai.
Công ty quay lại quỹ đạo vốn có, con trai bà lại giữ được ghế, ông ta cũng dần hồi phục chức năng.
Quanh đi quanh lại, sinh nhật bà lại tới lần nữa, sáng hôm sinh nhật bà thấy được hai cha con nhìn bà rất vui vẻ.
Bà biết họ muốn làm gì, cũng đoán được họ định nói gì, thời gian qua bà nhận ra họ cố gắng bù đắp cho bà rất nhiều.
“Mẹ à, năm nay con với ba định tổ chức sinh nhật cho mẹ, tại khách sạn 5 sao, mời rất nhiều người tới, mẹ hãy đến tham gia nhé”
Bà nhìn hai người, cười nhẹ nói.
“Tôi sẽ tổ chức sinh nhật, nhưng không phải tại quê nhà”
Hai người nghe vậy sững sờ, họ định nói thêm thì bà tuyên bố.
“Tôi sẽ định cư tại Thụy Sỹ, giấy tờ tôi đã làm xong, ngày mai sẽ xuất phát”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/u60-toi-quyet-dinh-ly-hon-hoan/chuong-5.html.]
“Em à, em vẫn chưa tha thứ cho cha còn anh sao”
Ông ta lại khóc nói, con trai bà cũng nhìn mà khóc theo.
“Tôi tha thứ hay không là quyền của tôi, nói thẳng ra là nếu Anh Thư không phải kẻ lừa đảo hai người, chắc gì hai người nhớ tới tôi”
“Tôi đã làm đủ cái tình cái nghĩa, giờ đây tôi chỉ muốn sống cho mình, tôi hi vọng hai người không làm phiền tôi, đừng để tôi căm ghét hai người”
Bà nói như chặt đứt hi vọng của hai người, nhìn hai người thẫn thờ bà rất hài lòng.
Sáng hôm sau, cả hai cha con ra tiễn bà ở sân bay, họ trông rất buồn trái ngược hẳn với bà, bà rất vui vẻ.
“Mẹ à, con có với ba có thể sang thăm mẹ được không”
“Có thể, nhưng đừng sang quá nhiều, tôi cần thời gian để tập chung vẽ tranh”
Bà thẳng thừng đáp, tiếng máy bay thông báo, bà nhanh chóng lên máy bay.
Nhìn bóng bà xa dần hai cha con nghẹn ngào nhìn theo, họ giờ vô cùng ân hận, day dứt có lẽ cả đời còn lại, họ chỉ mong bà có thể tha thứ cho họ.
Bà lên máy bay, theo chỗ thương gia nằm xuống, bà cười khúc khích, bà đã cho họ một bài học nhớ đời.
Nhờ lần này, họ sẽ phải cảm thấy có lỗi với bà cả đời, mà bà chỉ cần thế thôi.
Liếc qua áng mây trên bầu trời, bà cảm thấy quãng đời còn lại của mình, sẽ rất huy hoàng đây.