TỶ MUỘI TÌNH THÂM - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-24 12:00:54
Lượt xem: 550
Thành thật mà nói thì ta không sao.
Dù sao Bùi Sóc cũng lớn tuổi hơn, tính tình có phần chín chắn trầm ổn hơn.
Ngoại trừ chuyện mỗi khi ta bước ra khỏi cổng viện luôn có thị vệ của Bùi phủ mặc giáp trụ cầm đao ngăn lại: “Xin phu nhân đừng làm khó thuộc hạ, xin hãy quay về.”
Sau khi tìm thấy ta, ngài ấy chỉ nhốt ta trong viện, ngoài ra cũng không làm gì quá đáng.
Nhưng bên phía tỷ tỷ của ta, Bùi Hoài vốn kiêu ngạo bất kham, không biết liệu hắn có nương tay với tỷ ấy hay không…
Ta phải nghĩ cách lẩn trốn khỏi đám thị vệ, đi tìm tỷ tỷ mới được.
Cho nên khi Bùi Sóc hết phiên trực trở về, ta đã chờ ngài ấy ở trong phòng từ lâu.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Tại sao ngài lại phái người canh chừng ta?” Ta pha một bình trà Vũ Tiên Long Đỉnh được ngự ban vẫn luôn cất giữ trong tư khố của ngài ấy, nhấp một ngụm rồi nói: “Ta không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế.”
Bùi Sóc dễ dàng đoán được ý đồ của ta, nét mặt không lộ rõ buồn vui: “Nàng lại định trốn đi à?”
“Không có mà.”
“Ta sẽ không đâu.”
“Làm sao có thể chứ!”
Bùi Sóc chẳng tin nổi nửa lời ta nói, ánh mắt cảnh giác không rời khỏi ta.
Cho đến khi ta chậm rãi xoay tách trà để nước trà vô tình đổ lên y phục dạ hành của ngài ấy.
Bùi Sóc trầm giọng: “Nàng đang làm gì thế?"
Ngài ấy đã sớm biết ta định làm gì…
Ta kéo cổ áo ngài ấy, buộc ngài ấy cúi người xuống rồi thuần thục đặt lên môi ngài ấy một nụ hôn.
Hôn xong, ánh mắt của ta đầy ẩn ý di chuyển xuống phần áo bị thấm nước trà, nhướng mày cười nhàn nhã: “Bây giờ, ngài còn chắc rằng những thị vệ ngoài kia không làm phiền nữa chứ?”
Gân xanh trên trán Bùi Sóc khẽ giật.
Các đốt ngón tay nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, không biết nhờ định lực thế nào mà ngài ấy mới kiềm chế không giáo huấn ta ngay tại chỗ.
Cuối cùng ngài ấy đành cam chịu, nhắm mắt lại ra lệnh với người bên ngoài: “Tất cả lui xuống đi.”
…
Bóng người ngoài viện tản dần, không khí trong phòng nặng nề căng như dây đàn, Bùi Sóc tháo đai lưng, vứt áo giáp xuống đất phát ra tiếng kim loại lanh lảnh: “Giang Thư Tuyết, nàng đừng hối hận.”
12.
Ta thu hồi lời khen rằng Bùi Sóc trầm ổn, người này một khi đã hành động thì hết sức tàn nhẫn, cuồng nhiệt, chẳng màng sống chết, sau đó thì... quên mất rồi.
Tóm lại, ngày hôm sau toàn thân ta rã rời, gần như phải dựa vào ý chí mà bò ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ty-muoi-tinh-tham-fpjg/chuong-7.html.]
Chưa bò được bao xa thì một cái bóng cao lớn đã phủ xuống đầu.
Ta quay đầu.
Bùi Sóc đứng gần ngay trước mặt ta, lạnh lùng nói: “Mới sáng sớm mà phu nhân định làm gì thế?”
Ngài ấy bị mù rồi à?
Là cố tình đúng không?
Ta đáp: “Đi thắp hương cho ngài.”
Bùi Sóc không giận, cúi người ôm lấy ta rồi nhấc bổng lên: “Ừm, đa tạ.”
“?”
Cả người ta xốc nảy.
Ta giãy dụa vài cái nhưng Bùi Sóc vốn là võ tướng, sự chống cự của ta chẳng khác nào gãi ngứa.
Ngài ấy đặt ta xuống giường, ta đành buông xuôi: “Được, bây giờ ta lập tức dẫn tỷ tỷ bỏ đi, lần này ta không hòa ly nữa, ta muốn thôi ngài!”
Bùi Sóc bỗng ngừng lại.
Hàng mi dày rủ xuống, bóng đổ chập chờn, khiến nam nhân cao lớn thô kệch này thêm vài phần yếu đuối đáng thương.
“Bùi Hoài dẫn người về nhà là nó không đúng, sao phu nhân lại giận lây sang ta, chẳng hợp lý chút nào cả.”
Ta trợn mắt, quấn chăn quay lưng lại với ngài ấy: “Ngài cũng chẳng đứng đắn hơn là bao.”
Bùi Sóc nghi hoặc: “Lại chuyện gì nữa đây?”
Lại chuyện gì à?
Ngài ấy còn dám giả ngây.
Ta không nhịn nổi lại trợn mắt, lửa giận bốc lên, đạp ngài ấy như thể đang xua một con ch.ó thấy xương là nhào tới: “Ai chẳng biết ngài năm mười hai tuổi đã ôm Bùi Hoài từ chiến trường trở về, trên không nghiêm thì dưới sao nghiêm nổi, còn dám trách nhi tử của ngài dẫn nữ nhân về nhà, không phải có tấm gương tốt là ngài sao?”
Bùi Sóc lại ngẩn người.
Đôi tai của ngài ấy hơi đỏ lên, giọng nói cứng rắn bỗng mềm đi đôi chút: “Nàng là vì chuyện này mà muốn hòa ly với ta sao?”
“… Nàng ghen à?”
Ta vội vàng phủ nhận: “Ta không có!”
Bùi Sóc không nghe, tự mình nhoẻn miệng cười, khóe môi cong lên không thể hạ xuống: “Được được được, nàng không có, nhưng ta vẫn muốn giải thích với nàng…”
“Thực ra Bùi Hoài không phải nhi tử ruột của ta.”
Ánh mắt ta vừa liếc lên đỉnh đầu ngài ấy, không ngờ ngài lại nói tiếp: “Nó là cô nhi của thượng cấp ta năm xưa, phụ thân của nó trước kia có ơn rất lớn với ta, về sau chẳng may tử trận trên chiến trường, sinh mẫu của nó mang thai nó nhưng vì lo nghĩ quá độ mà sau khi sinh đã qua đời.”