TỶ MUỘI TÌNH THÂM - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-24 11:59:17
Lượt xem: 641
Cho nên ta và tỷ tỷ đồng lòng rẽ hướng đến tiêu cục, thuê mười mấy tiêu sư bảo vệ, giữa đường nhiều lần đổi xe ngựa, từ đại mạc Tây Bắc đi mãi đến vùng Giang Nam mộng mơ khói sóng.
Chúng ta sống một cuộc sống thần tiên, giàu có nhàn nhã, không ai quản lý.
Từ đó thế gian mất đi hai nữ nhân số khổ buồn bã chốn khuê phòng, thay vào đó là hai góa phụ xinh đẹp giàu có.
…
Chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Việc bà bà và tức phụ của Bùi gia cùng hòa ly, còn dọn sạch toàn bộ tài sản của Bùi gia từng là câu chuyện không thể thiếu trong những buổi trà dư tửu hậu ở kinh thành.
Bùi gia cũng đã dán cáo thị bất kỳ ai cung cấp manh mối về chúng ta sẽ được thưởng một ngàn lượng bạc.
Chỉ trong thời gian ngắn mà từ dân buôn đến kẻ nhàn rỗi đầu đường đều tìm kiếm dấu vết của chúng ta, nhưng thời gian đã xóa sạch mọi manh mối, giờ đây không ai nhắc đến nữa
Ngay cả tờ cáo thị tìm người cũng đã ngả màu vàng, mép rách nát.
Ta nghĩ đến chuyện phủ Bùi gia mất chút gia sản nên cũng nguôi giận, thế là lúc này cùng tỷ tỷ đến gian phòng thượng hạng của Nam Phong Viện vừa mới khai trương ở kinh thành, gọi mười mấy nam nhân hầu hạ.
Có người xoa vai, đ.ấ.m lưng, bóc nho, rót rượu, nhảy múa.
Cái gì cần có đều có.
Tỷ tỷ hơi ngại ngùng, chỉ có ta là đang tận hưởng cảnh trái ôm phải ấp.
Ta khuyên tỷ ấy: “Đừng ngại mà, chơi vui lên đi, tỷ không thấy tên nam hầu kia giống Bùi Sóc sao?”
“Ta nhường người đó cho tỷ nhé?"
Tỷ ấy nheo mắt nhìn kỹ: “Quả thật rất giống.”
Ta tiếp lời: “Không chỉ giống về khuôn mặt, mà còn đến cả khí chất.”
Tỷ tỷ nói: “Cử chỉ hành động cũng rất giống.”
“Nếu giọng nói cũng giống thì chẳng phải là cùng một người rồi sao?” Nói đến đây, hai chúng ta đều bất giác rùng mình, nhìn nhau một cái.
Quả nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, những khoảnh khắc ân ái triền miên cũng vụt qua trong đầu ta: “Giang Thư Tuyết.”
Ta ngẩng đầu lên.
Lúc này, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.
Cây ngừng lay, gió ngừng thổi.
Không xa, nam nhân mà ta lầm tưởng là nam hầu khoác trên người chiếc áo lông cáo, mắt mày sắc bén, nhìn ta không chớp mắt.
Ánh mắt đầy sát khí không thể che giấu được.
…Đúng là Bùi Sóc, không sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ty-muoi-tinh-tham-fpjg/chuong-5.html.]
Cảnh tượng này thật quen thuộc, ta đã thấy nó ở đâu rồi.
Mặc dù sống lưng cứng đờ như bị sét đánh nhưng ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để đối đáp: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Nhanh như chớp, tỷ tỷ vốn đang xấu hổ lập tức giật lấy nam hầu trong tay ta, tiện thể bịt miệng ta lại.
Tỷ ấy thật sự sợ Bùi Sóc sẽ đánh c.h.ế.t ta, đành phải nhận hết tội lỗi về mình: “Công công, là ta nài nỉ bà bà đưa ta đến nơi dơ bẩn này, vốn dĩ bà bà đã răn dạy ta rồi, nhưng không lay chuyển được, đành phải…”
Bùi Sóc liếc nhìn tỷ ấy, giọng điệu không rõ ràng: “Có thời gian thì đi mời ngự y đến xem thử xương sống của mình đi, ta sợ ngươi trẻ tuổi mà gánh không nổi cái nồi nặng như thế đâu.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Vài câu ngắn ngủi đã định tội, chặn miệng tỷ tỷ khiến tỷ ấy không thể nói thêm gì nữa.
9.
Quả thật lửa giận của ngài ấy đang cháy bừng bừng.
Ta bảo ngài ấy uống chút nước cho nguôi giận.
Phải nói rằng khi Bùi Sóc nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, đôi mắt cụp xuống với ba phần trắng, đuôi mắt còn có nốt ruồi đen trông rất dữ tợn: “Sao nàng lại ở đây?”
Nhưng ta không hề sợ hãi: “Đương nhiên là chơi rồi.”
“Chứ còn làm gì khác được sao?”
Dĩ nhiên nếu ta muốn nói lời hay ý đẹp thì cũng không thiếu gì, chẳng hạn như: “Ta chỉ muốn lén quay lại kinh thành để nhìn trộm ngài một cái thôi, xem ngài sống có tốt không.”
Nhưng ta khinh thường việc nói dối.
Ai cũng biết khi một người không còn lời nào để nói thì họ sẽ chỉ có thể bật cười.
Quả nhiên Bùi Sóc bị ta chọc tức đến bật cười thành tiếng.
Ngài ấy tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, như thể bị cơn giận đè nén rồi bất ngờ ngất đi.
Khi thân thể nặng nề của ngài ấy đổ xuống đã đè lên người ta, ta đỡ lấy, chọc nhẹ vào vai ngài ấy: “Bùi Sóc, ngài sao thế?”
“Bùi Sóc?”
Ngài ấy không có phản ứng.
Tỷ tỷ hỏi: “Thuốc lần này có hiệu quả nhanh vậy sao?”
Ta đắc ý đáp: “Phiên bản cải tiến đấy, ít nhất phải ngủ ba ngày.”
Ta là một độc phụ, hơn nữa còn lớn lên trong đạo quán.
Bề ngoài thì thanh tao như gió xuân dịu nhẹ, nhưng sau lưng thì chẳng ngại thử chì, thử thủy ngân.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hai chúng ta gặp truy binh, nhưng lần nào cũng dựa vào thuốc của ta mà thành công hạ gục đối phương để thoát thân.
“Đi thôi.” Ta phủi bụi bẩn không hề tồn tại trên váy áo rồi đưa tay về phía tỷ tỷ: “Đừng đứng ngẩn ra đó nữa.”