Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỶ MUỘI TÌNH THÂM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-01-24 11:58:41
Lượt xem: 640

 “Lát nữa về phòng nhớ bảo mọi người đừng làm phiền tỷ, đặt thư hòa ly ở chỗ dễ thấy, rồi nói tỷ muốn ra ngoài giải khuây với ta.”

“Mọi người sẽ nghĩ tỷ bị Bùi Hoài làm tổn thương sâu sắc, chẳng ai ngờ được ta và tỷ đang tìm cớ để hòa ly đâu.”

 

Kế hoạch của chúng ta rất chu toàn, nhưng đúng lúc này.

Một tiếng quát to bất ngờ vang lên: “Nghịch tử, cút ra đây cho ta!”

 

Cách đó không xa, Bùi Sóc vừa từ nha môn về, khoác trên mình bộ giáp dính máu, cưỡi trên lưng chiến mã cao lớn, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống khiến người ta không rét mà run.

 

7.

 

Dù nhi tử có ngỗ nghịch đến đâu, khi đứng trước người cha đầy quyền uy cũng chỉ có thể biến thành một chú thỏ con.

Ban đầu Bùi Hoài định chạy trốn,  nhưng bị cha hắn nhanh chóng tóm lấy rồi vác trên vai, xoay mấy vòng rồi quăng xuống nền gạch của từ đường, khiến hắn ăn một miệng đầy bụi.

 

Ta và tỷ tỷ đứng trên hành lang dẫn tới từ đường, nghe gia nhân đến báo: “Tiểu tướng quân bị phạt quỳ trong từ đường rồi.”

Chẳng mấy chốc lại có người khác đến bẩm báo: “Gia chủ đã hạ lệnh dùng gia pháp.”

 

Bên trong từ đường trang nghiêm, tiếng roi da quất lên người Bùi Hoài chỉ đổi lại tiếng rên rỉ nhỏ xíu. 

 

Nhưng giọng của Bùi Sóc thì ta và tỷ tỷ nghe rõ mồn một: “Giỏi lắm, ngươi lớn gan rồi đúng không?”

Chát! Một roi quất xuống.

“Dám tùy tiện dẫn nữ nhân về nhà.”

Chát! Thêm một roi nữa.

 

Dù vẻ mặt Bùi Sóc không có biểu cảm gì, nhưng mỗi lần giơ roi lên thì trong mắt của ngài ấy lại lộ ra sát khí lạnh toát khiến người khác rùng mình: “Nghịch tử, nếu muốn cha ngươi góa vợ thì cứ nói thẳng đi.”

 

 

Tỷ tỷ đứng bên ngoài từ đường, bóng cây đổ xuống che đi nửa gương mặt của tỷ ấy, khiến ta không thể đoán được lúc này tỷ có biểu cảm gì.

Trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, ta hỏi: “Tỷ vẫn muốn hòa ly chứ?”

Tỷ ấy vốn luôn khoan dung độ lượng, lại mềm lòng, giờ nhìn thấy Bùi Sóc ra mặt vì mình, không chừng sẽ cảm động đến mức bỏ qua mọi chuyện.

Huống chi, Bùi Hoài bị đánh một trận nhừ tử thế này, chắc chắn sau này sẽ biết thu mình lại.

Có lẽ tỷ tỷ sẽ d.a.o động đúng không?

 

Nào ngờ tỷ ấy hỏi ngược lại: “Thế còn muội?”

 

Vốn dĩ ta lấy việc bảo vệ tỷ tỷ làm lý do chính để gả vào Bùi gia, nên đương nhiên khi ra đi cũng lấy tỷ ấy làm đầu: “Xem tỷ thế nào thôi, ta nghe theo tỷ, tỷ hòa ly thì ta cũng hòa ly.”

 

Ai ngờ, ngoài dự đoán của ta, tỷ ấy nói: “Vậy ta muốn hòa ly.”

 

Tốt lắm.

Hơn nữa, dưới sự rèn giũa của ta, tỷ tỷ đã trở thành người dám nói dám làm.

Tỷ ấy xoay người bước đi, bóng lưng rất kiên quyết.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta vội nắm lấy cổ tay tỷ, buộc tỷ dừng lại: “Chờ đã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ty-muoi-tinh-tham-fpjg/chuong-4.html.]

Tỷ ấy quay đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Ta nói tiếp: “Bên ngoài, chỗ nào cũng cần tiền mới lo liệu được, không giống như ở trong phủ.”

“Đồ gì mang được thì cứ mang theo, tránh cho sau này không đủ ngân phiếu tiêu xài.”

“Giờ tình hình khác với kế hoạch ban đầu, dù sao thì Bùi Hoài cũng đang quỳ chịu gia pháp trong từ đường, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

 

Ta kéo tỷ ấy quay trở lại.

Hộp đựng ngân phiếu và khế đất ở trong tủ của phủ, mang đi.

Chiếc giường bằng gỗ tử đàn tốn trăm công phu đẽo khắc, ngủ quen rồi, cũng khiêng đi.

Những thứ đáng giá trong phủ đều bị chúng ta dọn sạch, đến cả lớp vàng trên cột nhà cũng bị ta cạo đi.

 

Tỷ tỷ: “?”

 

Vác đống đồ lỉnh kỉnh trên lưng, ta hỏi tỷ tỷ: “Đồ của tỷ đâu, đã mang hết chưa?”

Tỷ tỷ suy nghĩ một lát.

 

Sau đó, tỷ ấy nhanh nhẹn rẽ vào tiểu trù, ở đó có một lão trù từng phục vụ ở ngự thiện phòng, nổi tiếng với món tôm chiên giòn rất ngon.

Đóng gói, mang đi.

 

 

Cuộc đào tẩu diễn ra vô cùng thuận lợi, bởi vì Bùi Sóc vẫn đang đắm chìm trong việc giáo huấn nhi tử trong từ đường, hoàn toàn không hay biết chúng ta đang càn quét sạch sẽ từ trên xuống dưới phủ Bùi gia.

 

Cho đến khi ngài ấy đánh đến mệt lả.

Để roi gia pháp lại trên giá trong từ đường.

Rời khỏi đó, Bùi Sóc nheo đôi mắt phượng hẹp dài đảo quanh một lượt.

Ngài ấy phát hiện Bùi gia chỉ còn lại tường chịu lực và hai lá thư hòa ly trên kệ sách.

 

Bùi Sóc: “...”

 

8.

 

Hai chúng ta không biết phản ứng của Bùi Sóc và Bùi Hoài sẽ như thế nào.

 

Nhưng khi đi được nửa đường thì ta dừng bước.

 

“Sao thế?” Tỷ tỷ loay hoay mang hành lý nặng trĩu, suýt nữa không để ý va vào lưng ta.

 

Ta nói: “Chúng ta không thể về nhà.”

 

Hai kẻ nhút nhát trong nhà không cần Bùi Sóc tự ra tay, chỉ cần ngài ấy phái người thông báo một tiếng, họ sẽ lập tức đưa ta và tỷ tỷ trở lại nguyên vẹn. 

 

Thậm chí còn khuyên nhủ chúng ta phải sống an phận, đừng gây chuyện.

 

Loading...