Tỷ Muội Phong Trần - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-02-04 08:46:52
Lượt xem: 819
Mấy năm nay cha đã dành dụm cho ta không ít của hồi môn, ta dùng số tiền ấy mở một xưởng thêu nhỏ ở ngoài cổng Chu Tước.
“Cha đã già rồi, thân thể cũng không khỏe mạnh. Con là bảo vật mà cha tìm lại được sau khi đánh mất, chỉ cần con vui vẻ, cha cũng sẽ vui vẻ."
Ta đã mười bảy tuổi, sớm đã tới tuổi gả đi, nhưng cha lại nói: "Gả đi hay không không quan trọng, quan trọng là con phải sống thật tốt."
Khi ông nói những lời này, ta mới bàng hoàng nhận ra, thì ra trong suốt năm năm ta lưu lạc khỏi Biện Kinh, cha ta đã đau khổ tột cùng đến mức nào.
Mà khi ta bình an trở về, ông lại vui mừng khôn xiết đến mức nào.
Cha vẫn luôn không biết vì sao năm đó ta lại bị c.h.ế.t đuối, Tần thị đã nói dối với ông rằng ta vì ham chơi bắt cá nên mới bị rơi xuống sông.
Ta không vạch trần sự thật, bởi vì ta không muốn cha phải bận tâm lo lắng thêm nữa.
Người sống khỏe mạnh, ta sẽ là một đứa con có cha ở bên cạnh.
Như vậy, ta đã mãn nguyện rồi.
Về phần Tần thị, cứ để bài vị của bà ta ở từ đường La gia thêm vài năm nữa, đợi đến khi cha trăm tuổi, ta nhất định sẽ vứt bài vị của bà ta đi.
Trong một đêm mưa gió bão bùng, Ngô lão tẩu đã trở thành một người cha già có con trai.
Ông ta vui mừng đến rơi nước mắt, liền đặt tên cho đứa trẻ vừa lọt lòng trong tã lót là Diệu Tổ.
Ta nghe xong á khẩu nửa ngày, đệ đệ của Lý Thu Hà tên là Lý Quang Tông, còn con trai của nàng tên là Ngô Diệu Tổ.
Nghe cũng thật êm tai.
"Biết không? Diệu Tổ rất có lai lịch đó, đêm nó sinh ra mưa to gió lớn, ngươi nói xem có phải là nó đang hô mưa gọi gió hay không?"
Lý Thu Hà "mẹ quý nhờ con", Ngô lão tẩu mừng rỡ quá đỗi, bèn nâng nàng lên làm kế thất, nàng ta hiện giờ đã là Ngô nương tử đường đường chính chính rồi.
Ta ôm lấy tiểu Diệu Tổ cười thành tiếng: "Hô mưa gọi gió ư? Vậy nó không nên gọi là Ngô Diệu Tổ, nên gọi là Ngô Long Vương mới đúng."
"Phải đó, vậy cứ gọi nhũ danh là Long nhi đi! Long nhi, mau tạ ơn tỷ tỷ đã đặt tên cho con nào."
"Tỷ tỷ gì chứ? Ta tuy là tỷ tỷ của nó, nhưng xét theo vai vế từ chỗ tỷ, nó phải gọi ta là di mẫu mới đúng."
"Vẫn nên gọi là tỷ tỷ thì hơn, hai người các ngươi một người là Long Vương, một người là Diêm La Vương, là cùng Vương mà!"
Ta bị Lý Thu Hà hồ đồ chọc đến mức tức ngực, nhưng thấy nàng hiện giờ đang rất đắc ý, ta cũng thật lòng cảm thấy vui mừng cho nàng.
Việc buôn bán của xưởng thêu lúc ban đầu không được tốt lắm, nhưng sau một thời gian siêng năng kinh doanh, dần dần cũng có chút tiếng tăm ở ngoài cổng Chu Tước.
Long nhi đã biết đi rồi, Lý Thu Hà mỗi ngày đều dẫn nó đến xưởng thêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ty-muoi-phong-tran/chuong-14.html.]
Nàng mặc váy lụa, đeo chuông ngân xinh xắn, giúp ta chiêu đãi khách, Long nhi thì ngồi trên giường nhỏ vui vẻ chơi trò chín vòng.
Ta cười nàng: "Sao? Tỷ muốn lười biếng? Đừng quên xưởng thêu này có một nửa là của tỷ."
Cuối năm ngoái, nàng ấp úng đề nghị muốn góp vốn năm mươi lượng bạc: "Lúc trước phải dựa vào nam nhân là bất đắc dĩ, bây giờ đã có cửa làm ăn, ta muốn dựa vào chính mình hơn, chúng ta cũng không phải là người tàn tật."
Ta đương nhiên là vui mừng khôn xiết mà đồng ý, người sống trên đời dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, núi dựa rồi cũng có ngày sụp đổ, người dựa rồi cũng có ngày bỏ đi, Ngô lão tẩu đã già rồi, chẳng lẽ nàng ấy có thể làm dây tơ hồng cả đời sao?
"Ôi chao ta không quên, nhưng chúng ta thật sự cần thuê thêm người."
"Yên tâm đi, ta đã viết thư đi mời người rồi, một hai ngày nữa sẽ đến."
Lý Thu Hà ngạc nhiên tột độ: "Hả? Mời ai vậy?"
“Mời chúng ta!" Lý Thu Hà vừa dứt lời, hai bóng dáng yểu điệu đã khoan thai bước xuống từ một cỗ xe ngựa đỗ ngoài cửa.
Lý Thu Hà hoảng hốt: "Hắc Bạch Vô Thường? Sao các ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ... Các ngươi cũng đã được tự do rồi sao?"
Giữa khung cảnh xuân tươi đẹp của Biện Kinh, ta tươi cười nghênh đón hai người, nước mắt ngấn lệ ôm chặt lấy tỷ tỷ Thường An và Thường Ninh.
"Hai vị tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
Trước đó, ta đã gửi một tấm ngân phiếu kèm theo thư đến Dương Châu, nhờ đó mà các tỷ tỷ họ Thường đã có thể dùng tiền dành dụm bấy lâu nay cùng với ngân phiếu ấy để chuộc thân.
Năm xưa, Thường An tỷ đã dùng di vật của mẹ để tiễn chúng ta đoạn đường cuối, giờ đây ta nên cứu các tỷ ấy ra khỏi chốn kỹ viện.
"Thật tốt quá, nhưng vì sao Trần ma ma lại dễ dàng buông tha cho các ngươi như vậy?"
Gặp lại người quen cũ, Lý Thu Hà mừng rỡ khôn cùng, nhưng sau niềm vui ấy là nỗi niềm khó hiểu.
Nàng lẽo đẽo theo sau hai người, nói không ngừng nghỉ, nhưng các tỷ tỷ họ Thường đều đã bị Long nhi đáng yêu thu hút, họ ôm lấy bé, vừa nói cười vừa đùa giỡn, chẳng buồn để ý đến Lý Thu Hà.
Bị ngó lơ một hồi lâu, Lý Thu Hà bỗng nhiên sáng mắt như thể đã hiểu ra điều gì.
"Ta hiểu rồi! Trần ma ma là người tâm không đủ ác, thủ đoạn không đủ tàn nhẫn, bà ta nhất định là nể tình xưa nghĩa cũ nên mới thả các ngươi đi."
Thường An nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, vừa tức vừa buồn cười: "Chẳng qua là vì chúng ta đã nói với bà ta rằng cha của Tiểu Ngọc là một vị đại quan ở phủ Khai Phong, với cả chúng ta cũng đã đưa cho bà ta đủ số bạc rồi!”
“Sái Ngọc Hoàn, bao nhiêu năm rồi không gặp, ngươi vẫn ngốc nghếch như vậy!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lý Thu Hà tức giận đến dựng ngược cả lông mày, ưỡn n.g.ự.c lên trời mà than: "Ông trời ơi, thế gian này sắp xong đời rồi! Người ta sớm đã không còn gọi là Sái Ngọc Hoàn nữa rồi!"
(Hết)