Tuyết Trọng Sơn - 11
Cập nhật lúc: 2025-01-29 04:52:28
Lượt xem: 1,223
Trần Phương Như mẫu nữ đáng chết, nhưng Lâm Trân Nghiệp càng đáng c.h.ế.t hơn gấp bội! Ta cúi đầu, che giấu sát ý trong mắt.
"Con xin ghi nhớ lời dạy của phụ thân. Vì phụ thân, vì Thượng thư phủ, con nguyện ý làm tất cả."
Lâm Trân Nghiệp hài lòng nở nụ cười, cứ ngỡ mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Ta cũng cười. Chính tay hắn đưa ta, con d.a.o sắc bén này, vào Bình Nam vương phủ. Cái c.h.ế.t của hắn, cũng chẳng còn xa nữa rồi.
Ngày ta xuất giá, kiệu hoa vừa được nhấc lên. Bỗng tiếng khóc lóc thảm thiết của Lâm Tự Hoàn vang lên. Nàng ta xõa tóc, chân trần, loạng choạng chạy từ trong phủ ra.
Hai bà tử lực lưỡng ra sức kéo giữ cũng không sao ngăn được nàng ta, cứ như con heo sắp bị đem đi làm thịt trong đêm ba mươi Tết.
"Buông ta ra! Buông ta ra!"
Giọng Lâm Tự Hoàn khản đặc, điên cuồng giằng co với hai bà tử: "Lũ tiện tỳ các ngươi, dám cả gan ngăn cản ta? Cút hết ra!"
Tóc tai nàng ta rối bời, chẳng khác nào người điên dại, khiến quan khách xung quanh xì xào bàn tán.
"Phụ thân, mẫu thân, sao người lại nhẫn tâm với con như vậy! Vậy mà lại giấu con gả Lâm Tuyết Trọng vào Bình Nam vương phủ?"
Lâm Tự Hoàn nhìn ta trân trân, ánh mắt ngập tràn thù hận, như muốn thiêu đốt ta thành tro bụi.
"Người tưởng rằng Vương gia sẽ sủng ái nó ư? Không đời nào! Trong lòng Vương gia chỉ có mình con! Chỉ có mình con thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tuyet-trong-son-mxef/11.html.]
Ta vén một góc rèm kiệu, thản nhiên nhìn nàng ta: "Nếu trong lòng hắn chỉ có tỷ, tại sao hắn lại la cà nơi thanh lâu? Nếu trong lòng hắn có tỷ, tại sao khi tỷ bệnh nặng, hắn lại không đến thăm tỷ dù chỉ một lần?"
"Ngươi biết cái gì chứ?! Ngươi cái gì cũng chẳng biết!"
Giọng Lâm Tự Hoàn run rẩy, điên cuồng: "Vương gia đã từng thề với ta, cả đời này chàng chỉ yêu mình ta, những nữ nhân thấp hèn bên ngoài chỉ là nhu cầu, chỉ có ta mới là người thê tử duy nhất của chàng! Chỉ có mình ta!"
Hừ, tin vào lời thề của nam nhân còn không bằng tin ta có thể trở thành người giàu nhất Đại Khánh.
"Ta phải g.i.ế.c ngươi! Giết ngươi!"
Nàng ta như một con thú hoang mất hết lý trí, vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của hai bà tử, lao về phía ta: "Chỉ cần g.i.ế.c ngươi thì sẽ không ai cướp được Vương gia của ta nữa!"
Nhưng nàng ta còn chưa kịp chạm vào ta, đã bị Lâm Trân Nghiệp tung một cước trúng ngực. Cơ thể Lâm Tự Hoàn ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Nàng ta co quắp người, ôm n.g.ự.c ho liên tục, khóe miệng rỉ ra một tia máu.
"Đồ vô liêm sỉ!" Lâm Trân Nghiệp tức giận đến mức không kiềm chế được nữa, chỉ vào mũi Lâm Tự Hoàn mà mắng: "Còn không mau kéo nó xuống nhốt lại!"
Lâm Tự Hoàn vẫn bám chặt lấy vạt áo Lâm Trân Nghiệp, không chịu buông tay. "Giờ đây phụ thân thấy con vô dụng rồi, vứt bỏ con như vứt một quân cờ tàn sao?"
Giọng nói tuy yếu ớt nhưng tràn đầy sự oán hận: "Phụ thân đừng quên, phụ thân đã leo lên được cái chức vị này như thế nào! Là con nhờ Vương gia giúp phụ thân..."
Lâm Trân Nghiệp thẹn quá hóa giận, chẳng còn màng đến chút thể diện nào nữa, giật lấy chiếc khăn tay trong tay Trần Phương Như, nhét mạnh vào miệng Lâm Tự Hoàn. Hai bà tử thấy vậy, vội vàng tiến lên lôi Lâm Tự Hoàn đi. Tiếng khóc của Lâm Tự Hoàn dần dần xa khuất, cuối cùng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.