Tuyết Lạc Phong Niên - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-29 15:21:35
Lượt xem: 1,305
Từ nhỏ ta đã nghe theo sự sắp xếp của lão phu nhân, chỉ lo làm tốt việc của mình, tiện thể chăm sóc mẹ và các muội muội;
mấy năm gần đây, thiếu tướng quân trưởng thành, nhận chức quan, một số việc ta đều nghe theo thiếu tướng quân.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày, lão phu nhân qua đời, thiếu tướng quân tử trận sa trường, ta nên đi về đâu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cho nên ta chỉ biết thành thật đáp: “Nô tỳ biết, nên suy nghĩ cho tương lai của mình. Nhưng mà nô tỳ chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ.”
Thiếu phu nhân vỗ vai ta, thở dài nói: “Ta hiểu, ngươi sợ nghĩ đến rồi, có một ngày thật sự phải bước đi trên con đường đó. Ngươi không muốn nhìn thấy tướng quân phủ xảy ra chuyện như vậy.”
Ta quay đầu nhìn nàng, lần này ta quan sát nàng một cách cẩn thận.
Ta nhớ rõ dáng vẻ tùy hứng phóng khoáng của nàng ở phủ Hà thái, cũng nhớ rõ dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của nàng khi mới đến tướng quân phủ. Dù sao chuyện này cũng chỉ mới xảy ra hơn một năm trước.
Ta chợt nhớ tới câu nói của lão ma ma khi miêu tả lão phu nhân - chỉ sau một đêm, người như biến thành người khác.
Nhưng sự trầm ổn của lão phu nhân là đánh đổi bằng việc mất đi người chồng yêu dấu, còn thiếu phu nhân còn chưa trải qua nỗi đau ấy, đã học cách chấp nhận tất cả rồi.
Lúc nào cũng mang theo tâm trạng sinh ly tử biệt, để chờ đợi một người ngày đêm thương nhớ.
Chuyện này chẳng khác nào tra tấn lăng trì.
Đang lúc hai chúng ta im lặng nhìn nhau, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ buồn bã, thì một gia đinh chạy đến, nói lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, bảo chúng ta mau chóng quay về.
Ta hoảng sợ nhảy dựng lên, giẫm phải đá vụn khiến chân bị trẹo, may mà được thiếu phu nhân đỡ lấy, nếu không đã lăn xuống sườn núi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tuyet-lac-phong-nien/chuong-11.html.]
Nàng vừa dìu ta đi về phía trước, vừa an ủi ta: “Niên Phong, đừng vội, đoạn đường này khó đi, ta đưa ngươi đi.”
Đó là câu nói ấm lòng giống hệt như lời Thụy Tuyết từng nói với ta.
Nàng còn nói: “Tổ mẫu hiền lành như vậy, chúng ta còn phải tổ chức sinh thần bảy mươi tuổi cho người, ông trời nhất định không thể, nhất định không thể nào…”
Giọng nói của nàng dần dần nghẹn ngào trong tiếng nức nở.
Bầu trời trong xanh được nửa tháng, cũng đột nhiên âm u, mưa phùn bắt đầu rơi xuống.
Mưa càng lúc càng lớn, khi ta và thiếu phu nhân chạy về Nam viện, người đã ướt sũng.
Lão phu nhân đã tỉnh lại, người dựa vào đầu giường, ánh nến vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt hiền từ của người, ngay cả mái tóc bạc phơ cũng biến thành màu vàng kim.
Lão phu nhân lúc này giống như một vị Bồ Tát, mang theo tấm lòng từ bi ấm áp.
Nhìn thấy ta và thiếu phu nhân thở hổn hển chạy vào, người khẽ vẫy tay, bảo chúng ta đến bên cạnh.
Người sờ vào y phục ướt sũng của ta và thiếu phu nhân, nhíu mày nói: “Mưa to như vậy, làm ướt hết cả người các con rồi. Nhanh đi thay quần áo khô, lau tóc tai rồi hãy đến đây. Ta chỉ là ngủ trưa hơi lâu một chút thôi, nghe bọn họ làm ầm ĩ cả lên.”
Thấy ta và thiếu phu nhân không chịu rời đi nửa bước, Đông Quế gọi Di Vũ đến dìu chúng ta.
Đông Quế khuyên ta: “Thiếu phu nhân sốt ruột thì thôi đi, sao ngươi cũng không hiểu chuyện như vậy. Các ngươi mà bị cảm lạnh thì lão phu nhân càng thêm lo lắng, tự chuốc phiền muộn vào người.”
Nghe vậy, ta đành phải dìu thiếu phu nhân rời đi.