Tương Sinh - Chapter 13
Cập nhật lúc: 2024-12-28 13:21:50
Lượt xem: 2,781
13
Trong văn phòng buổi chiều, tĩnh mịch và ấm áp.
Lâm Sương đẩy cửa bước vào.
Ngồi phịch xuống chiếc ghế ông chủ trước mặt tôi.
Tinh thần sảng khoái.
"Dạo này tôi có thêm một cô em gái điên rồi."
"Ngày nào cũng nhốt mình trong phòng ngủ, lẩm bẩm lảm nhảm."
Hiện tại, không còn khối u nhọt Lâm Khinh Ngữ, Lâm Sương đã trở thành người nắm quyền thực sự của Lâm Thị.
Cô ấy ném giấy chuyển nhượng cổ phần cho tôi, "Đến lúc tôi thực hiện lời hứa rồi, khi nào tôi ra tay với anh trai cậu?"
"Bất cứ lúc nào."
Làm tan rã liên minh của hai nhà Lâm Hạ, muốn phá hủy Hạ gia, dễ như trở bàn tay.
Thêm việc Thẩm Việt vào tù, anh ta ghen tị Hạ Thần có được tình yêu của Lâm Khinh Ngữ, càng không từ thủ đoạn vạch trần những điểm yếu của Hạ Thần.
Một tuần sau, Lâm Thị đột nhiên tuyên bố chấm dứt hợp tác với Hạ gia.
Đồng thời đã lôi kéo đội ngũ cốt cán của dự án.
Tôi với tư cách là cố vấn kỹ thuật, khi đến Hạ Thị làm việc với nhóm, vô tình gặp phải Hạ Thần đang nổi cơn thịnh nộ.
Anh ta xông qua sự kiềm chế của cảnh sát, xông tới bóp cổ tôi.
"Khinh Ngữ quả nhiên không nói sai, cô chính là sao tai họa."
Cảm giác ngột ngạt ập đến, nhưng tôi lại cười tươi nhìn Hạ Thần.
"Trên đời này không có một người anh trai nào lại tìm người làm nhục em gái mình! Chính anh mới đáng chết."
Sau bảy năm, khi nhớ lại bản thân mình lúc đầu yếu ớt, bất lực, như chó nhà có tang, tôi không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Nếu không phải Hạ Thần tham gia vào kế hoạch, bố mẹ sẽ không ra mặt, dẹp chuyện này xuống.
Ánh mắt Hạ Thần âm trầm, "Là do tôi làm thì sao? Cô chỉ là con gái nuôi."
Móng tay của tôi bấm mạnh vào mu bàn tay Hạ Thần.
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Anh đoán xem, nhà sắp sụp, bố mẹ sẽ bảo vệ một đứa con gái nuôi hữu dụng, hay là một đứa con trai ruột vô dụng?"
Bảy năm, tôi đã đủ lông đủ cánh rồi.
Nắm trong tay công nghệ cốt lõi của Hạ Thị.
Không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa.
Tay Hạ Thần run lên, buông tôi ra.
Tôi ôm cổ bị bóp đỏ, nhìn cảnh sát đi tới, đưa Hạ Thần đang hoảng loạn đi, cười đến rơi nước mắt.
Lúc này anh ta mới nhận ra, những cảnh sát này, là do chính bố mẹ mình gọi đến.
Họ tự tay đưa con trai ruột của mình vào tù.
Nhìn Hạ Thần bị đưa đi, họ cẩn thận hỏi tôi, "A Tung... con nói sẽ bảo vệ Hạ Thị, sẽ không thất hứa chứ?"
Lâm Sương gạt đám đông ra, đỡ tôi dậy.
Dán miếng dán giảm đau lạnh lẽo vào cổ tôi.
"Bị bóp đỏ hết rồi, đi thôi, đi với tôi đến bệnh viện."
Lâm Sương kéo tôi rời khỏi công ty.
Đang là giữa hè, con đường rợp bóng cây râm mát bị gió thổi xào xạc.
Hai chúng tôi ngồi dựa vào bồn hoa ven đường, mỗi người ngậm một cây kem, không ai nói gì.
Lâm Sương l.i.ế.m kem, nói, "Chuyện năm đó Lâm Khinh Ngữ bắt nạt cậu, còn tìm người làm nhục cậu, mấy ngày nữa tôi sẽ công khai theo kế hoạch. A Tung, sức mạnh của internet sau bảy năm, lớn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, bọn họ sẽ không bao giờ lật lại được đâu. Nhưng tương ứng..."
Lâm Sương lo lắng nhìn tôi, "Tôi sợ những lời đồn thổi sẽ làm tổn thương cậu."
Tôi cười, "Lời đồn thổi gì chứ? Nói tôi bẩn rồi, cả đời này không gả được sao? Hay nói tôi hèn nhát, không ai thích, chắc chắn là do mình có vấn đề?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tuong-sinh/chapter-13.html.]
Lâm Sương nghẹn lời, lập tức tươi cười rạng rỡ, "Hình như... đối với cậu mà nói, không hề hấn gì."
Tôi cầm một cành cây nhỏ, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, "Tôi hy vọng, tất cả những người từng bị bắt nạt, đều dám bước ra ngoài. Đi đến một tầm cao không thể bị định nghĩa tùy tiện, để nhìn xuống những lời đồn thổi. Lâm Sương, đó chính là mục đích công khai của tôi."
Lâm Sương trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau thì tươi cười nhìn tôi, "Vậy chúng ta mở một buổi họp báo đi."
...
Ba ngày sau, một buổi họp báo được tổ chức long trọng tại Lâm Thị.
Tôi và Lâm Sương cùng nhau ngồi trên sân khấu.
Những chuyện xảy ra năm đó, được công khai một cách chi tiết.
Gây bão cả mạng.
"Má ơi, Hạ Tung tôi có ấn tượng, cô gái năm đó tố cáo kẻ bắt nạt bị lật ngược tình thế."
"Hóa ra không phải tung tin đồn nhảm, là do anh trai cô ta cấu kết với vị hôn phu giấu bằng chứng..."
"Đúng là đáng c.h.ế.t mà."
"Còn nữa, anh trai cô ta tìm người làm nhục em gái mình... cho dù là con gái nuôi, cũng không thể làm như vậy chứ?"
"Rốt cuộc có thật sự bị làm nhục không vậy?"
"Cô ấy có bị làm nhục hay không không quan trọng, điều chúng ta có thể làm, là để hung thủ phải chết."
Bảy năm sau, sức mạnh của internet là rất lớn.
Hiện trường buổi họp báo đông nghịt người.
Phóng viên lần lượt chĩa ống kính vào tôi, "Tổng giám đốc Hạ, đối với những bất công mà cô đã gặp phải khi còn trẻ, cô đã xoay chuyển tình thế như thế nào?"
Tôi cười nhìn Lâm Sương, "Tôi và Lâm Sương đã làm một giao dịch, trói tôi và cô ấy lại với nhau."
"Giao dịch gì?"
"Bất kể tôi gặp phải nguy hiểm gì ở Hạ gia, cô ấy đều phải dốc hết sức lực cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, bảo đảm tôi sống sót. Đổi lại, tôi sẽ giúp cô ấy có được tất cả những gì cô ấy muốn."
Đây là giao dịch mà tôi, đang đói bụng cồn cào, và Lâm Sương đang bất mãn, đã đạt được vào đêm lễ trưởng thành tồi tệ đó.
Phóng viên hít một hơi, "Có bao giờ nghĩ đến, chỉ cần một chút sai sót..."
"Chỉ cần sai sót, tôi và cô ấy sẽ thua cả ván cờ. Vì vậy, tôi và cô ấy, đều phải liều mạng để thắng."
Tôi nhìn về phía góc, Giai Ny, người hiện giờ đã là giám đốc điều hành của Hạ Thị, mỉm cười.
Thực ra tôi đáng lẽ nên cảm ơn một người trước mặt mọi người.
Sau khi tôi rời đi, Giai Ny đã trở thành "bạn thân" của Lâm Khinh Ngữ.
Rất nhiều bằng chứng, đều do cô ấy ngấm ngầm giúp tôi tìm hiểu.
Đến tận bây giờ, mọi người không có nhiều ấn tượng về Giai Ny.
Tôi vẫn không thể nói ra tên của Giai Ny.
Cô ấy không giống Lâm Sương, không có bối cảnh hùng mạnh, giống như lúc đầu tôi đã xa lánh cô ấy, nhiều năm sau hôm nay, tôi cũng muốn bảo vệ tốt cho cô ấy.
Buổi họp báo được hơn một nửa, phóng viên cuối cùng vẫn vòng vo, hỏi đến vấn đề kinh điển.
"Tổng giám đốc Hạ, cô có cân nhắc đến vấn đề hôn nhân không? Những chuyện đó, có ảnh hưởng đến hôn nhân của cô không?"
Hiện trường dần dần im lặng.
Ánh mắt của rất nhiều người nhìn tôi, hoặc là dò xét, hoặc là giễu cợt, hoặc là tràn đầy chờ mong.
Trước đó, có người còn công khai phát ngôn trên mạng: "Tôi thừa nhận Hạ Tung rất ưu tú, nhưng người như vậy, không ai muốn cưới cô ấy."
"Đúng vậy, cảm giác không được sạch sẽ cho lắm."
Tôi cười nắm lấy micro, đứng dậy tiến gần ống kính, từng chữ một nói: "Tôi sẽ không là vợ của bất kỳ ai trong số các người."
"Tôi là chủ tịch Hạ Thị hiện tại, là người sáng lập thương hiệu EKO trí tuệ nhân tạo, là đối tác kiêm cố vấn kỹ thuật cao cấp của tập đoàn Lâm Thị, là người nghiên cứu và phát triển điện thoại, ô tô, máy tính, nhà thông minh, tự lái... của thương hiệu EKO mà các bạn đang sử dụng. Đương nhiên…"
Tôi chỉ vào máy quay của phóng viên, "Thiết bị này của anh cũng là tác phẩm của tôi. Anh chắc chắn muốn dùng thời gian quý báu, để hỏi về đời sống tình cảm của tôi, thay vì phản hồi ý kiến và nhu cầu sản phẩm sao?"
Lời vừa dứt, tại hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Phóng viên mặt đỏ bừng, nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy.
Tôi cười, "Tôi là Hạ Tung, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn."