TƯƠNG KIẾN HOAN - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:59:38
Lượt xem: 4,479
6
"Vệ Dụ An huynh có thể cao lên chút nữa không? Ta với không tới..."
Ta xách váy, cố gắng vươn tay lên, nhưng thế nào cũng không với tới viên gạch nhô ra trên tường. Tường hoàng cung này quá cao, cũng không biết lúc nãy hắn trèo lên kiểu gì.
Hắn ở dưới lẩm bẩm, dù ta đã vểnh tai lên nhưng vẫn không nghe rõ hắn nói gì, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ, "Muội kiễng chân lên chút nữa."
"Vậy huynh phải đảm bảo ta sẽ không ngã xuống—"
Độ cao này, lỡ ngã xuống chẳng phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng sao? Ta không khỏi nghĩ, mình sẽ không phải là vị công chúa đầu tiên trong lịch sử ngã từ trên tường xuống chứ.
"Được rồi được rồi, ta đảm bảo, bà cô của ta ơi mau lên đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Ta cắn răng, liều mạng kiễng chân lên, cố gắng mượn lực từ vai hắn, đột nhiên vươn người lên, cuối cùng cũng leo lên được bức tường cao.
Bây giờ tình thế hoàn toàn đảo ngược, ta ngồi trên tường, hắn đứng dưới tường.
"Khó quá đi mất."
"Đợi ta lên đã." Vệ Dụ An lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng bật nhảy, cũng ngồi lên tường giống ta, cười đắc ý, "Sao nào, vui chứ?"
Ta bĩu môi, căn bản không muốn để ý đến hắn, trèo tường chẳng vui chút nào, cũng không biết sao hắn lại thích thú như vậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đi thôi." Hắn xoay người nhảy xuống tường một cách dễ dàng, vừa đi vừa gọi ta nhanh chóng nhảy xuống.
Ta nhìn xuống, một trận chóng mặt ập đến, lúc nãy trèo lên còn chưa thấy gì, giờ mới thấy bức tường này cao hơn.
"Ta không dám..." Khi nói câu này, giọng ta run run.
"Không sao, ta đỡ muội."
Vệ Dụ An khoanh tay, đôi mắt sáng ngời dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, dải ruy băng đỏ trên tóc dính chút bụi bặm, trông hơi buồn cười, nhưng giờ phút này ta chẳng có tâm trạng nào mà cười hắn.
Ta nhìn xuống, lập tức nhắm mắt lại rụt người về, mơ hồ cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung chuyển.
"Muội không xuống ta thật sự đi đấy—"
Hắn kéo dài giọng, sau đó xoay người phủi nếp nhăn và bụi bẩn trên áo, làm bộ muốn đi.
"Ơ kìa, đừng đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tuong-kien-hoan/chuong-5.html.]
Thấy hắn vẫn không có ý định dừng lại, ta sốt ruột, cũng chẳng cần biết hậu quả ra sao nữa, cắn răng nhắm mắt nhảy xuống.
Cơn đau dự kiến không hề xuất hiện, ta chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai còn có tiếng thở dồn dập, xung quanh phảng phất mùi đào ngọt ngào ập vào khoang mũi, sau đó bùng nổ trong đầu, lan tỏa khắp nơi.
"Đã nói là sẽ đỡ muội rồi mà."
Ta cũng không biết mình đang nghĩ gì, vậy mà lại vô lễ hỏi ra câu này mà không hề suy nghĩ, "Vệ Dụ An, huynh dùng loại hương liệu gì vậy?"
Vừa hỏi xong, hắn dường như hơi sững người, ta lập tức đổi lời, "Ta không hỏi gì cả, huynh đừng để ý."
...
Tết Hoa thần là ngày sinh nhật của trăm hoa, các thiếu nam thiếu nữ ở Kinh thành hôm nay đều cùng nhau đi dã ngoại thưởng hoa, sau đó đến miếu Hoa thần tế bái. Các văn nhân mặc khách thì cùng nhau thưởng hoa ngắm cảnh, uống rượu làm thơ.
Ta và Vệ Dụ An đi dạo trên phố, những cô bé bán hoa thỉnh thoảng lại rao, "Hoa tươi đẹp đây—"
"Không phải huynh đang vội đến Phúc Thụy Đức sao, sao lại đi dạo rồi?" Ta thấy con đường càng lúc càng vắng vẻ, thậm chí còn có xu hướng đi ngược lại, không khỏi lên tiếng.
"Chậc, đã có người vội vàng mời ta dùng bữa, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh thôi."
7
Phúc Thụy Đức làm ăn phát đạt, là tửu lâu nổi tiếng nhất Kinh thành, cũng là nơi các tiểu thư khuê các thường lui tới.
Tiểu nhị mặt mày nhăn nhó, "Tiểu thư, thật sự không phải chúng tôi không muốn, mà lầu trên thật sự không còn phòng trống nào nữa. Hay là tiểu thư đợi ở đây một lát, để tôi lên hỏi lại xem sao?"
Vệ Dụ An dựa lưng vào tường, đứng ngược sáng khiến ta không nhìn rõ nét vẻ mặt hắn, ta bất đắc dĩ gật đầu.
Tiểu nhị chạy vụt lên lầu hai, một lúc lâu sau mới xuống, trên mặt mang theo vẻ vui mừng: "Nếu cô nương không ngại, có một vị khách ở trên lầu muốn dùng chung bàn."
Hôm nay ra ngoài một chuyến không dễ dàng, lần sau không biết là khi nào nữa, ta suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi ý kiến của Vệ Dụ An, hắn liếc mắt nhìn ta, rồi do dự gật đầu.
Lên đến lầu hai, môi trường sạch sẽ tao nhã, tiểu nhị đi trước dẫn chúng ta đến gian phòng trong cùng, cửa ra vào có một tên thị vệ hung thần ác sát đứng canh, ta thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Đẩy cửa ra, vén tấm rèm sa màu trắng sữa lên, bên trong chỉ có một vị khách đang ngồi, hắn nghe thấy động tĩnh liền hơi nghiêng đầu, ta lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia – Dương Giác.