TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 6
Cập nhật lúc: 2024-06-14 20:16:36
Lượt xem: 992
Trong kỳ nghỉ hè, tôi dùng một nửa tiền học bổng của trường để mua từ Thiện một chiếc máy tính xách tay cũ.
Ngoài việc học, tôi còn bắt đầu viết tiểu thuyết.
Tôi không có năng khiếu văn học gì cả, chỉ đọc qua vài bộ tiểu thuyết mạng, nắm bắt được cách viết rồi mới bắt đầu viết.
Tôi không viết tiểu thuyết tình cảm nữ giới mà chọn viết về thể loại trinh thám và kiếm hiệp, chủ yếu là những đề tài ít người đọc.
Vì lượng người đọc ít, nên một bộ truyện từ khi bắt đầu đến lúc lên kệ tính phí, một tháng cùng lắm cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng.
Tiền ít, nhưng tôi hài lòng, ít nhất không phải như kẻ ăn xin mà giơ tay xin tiền của người được gọi là bố ruột của tôi.
Kì nghỉ hè trôi qua nhanh chóng khi tôi ngồi gõ bàn phím.
18
Khi mùa hè sắp kết thúc, dì nhỏ đến gõ cửa nhà tôi.
Nửa năm không gặp, dì nhỏ mặc bộ váy sang trọng nhưng khiêm tốn, vẫn đẹp và có khí chất như xưa.
Bên kia đường, hàng xóm vừa mở cửa, thấy dì nhỏ thì ánh mắt lộ rõ sự ghen tị rồi lại khinh thường, sau đó đóng sầm cửa lại.
Dì nhỏ không bị ảnh hưởng, vui vẻ nói: "Tưởng Gia, dì có thể đưa cháu lên thành phố rồi."
Thành phố?
Đó là nơi bố ruột tôi và Vinh Tử Khôn làm ăn, cũng là nơi mà hàng xóm trong thị trấn này đều mơ ước có thể đến sống và phát triển.
Tôi mơ thấy mình rời khỏi thị trấn này.
Nhưng cơ hội đến dễ dàng như vậy sao?
Dì nhỏ đi một vòng quanh nhà, thấy trong bếp chỉ có mì gói, thùng gạo thì trống không, dì tức giận hỏi: "Tưởng Gia, sao cháu lại sống khổ thế này?"
Tôi bình thản đáp: "Bố cháu đã ngừng trợ cấp hai tháng nay, học bổng của trường cũng đủ để cháu chi tiêu rồi."
Dì nhỏ lập tức cảm thấy tội lỗi, nói: "Là lỗi của dì không chăm sóc tốt cho cháu. Cháu hãy theo dì lên thành phố."
Tôi hỏi: "Lên thành phố rồi, cháu sẽ ở đâu?"
Bố ruột tôi đã không còn quan tâm đến tôi nữa, chẳng lẽ tôi sẽ ở nhà họ Vinh?
Dì nhỏ tự nhiên nói: "Tất nhiên là sống cùng dì rồi."
Tôi không muốn đi.
Vinh Tử Khôn, tôi đã tìm hiểu qua, ông ta hồi trẻ chỉ là một tên du côn.
Sau đó vì giúp người khác mà đắc tội với một số thế lực trong thị trấn, ông ta bỏ lại người vợ đầu ấp tay gối và cùng dì nhỏ bỏ trốn.
Khi hai người bỏ trốn, còn mang theo Vinh Khiên.
Vợ cũ của Vinh Tử Khôn vì quá đau lòng mà vài năm sau sinh bệnh rồi qua đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tuong-gia-di-tim-lai/6.html.]
Người như vậy, tôi dám nhận ơn sao?
Dì nhỏ nhìn thấu sự lo lắng của tôi, kể chi tiết từng sắp xếp cho tôi nghe.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Cháu không phải lo, mọi việc dì đã bàn bạc kỹ với chú Vinh rồi, sẽ sắp xếp cho cháu học ở trường trung học hàng đầu của tỉnh."
"Thành tích của cháu có thể bị ảnh hưởng, dì cũng sẽ thu xếp gia sư cho cháu."
Tôi không đồng ý ngay.
Vì tôi đang chờ, chờ câu trả lời từ hiệu trưởng.
19
Nói ra cũng buồn cười.
Trong mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời mình, mãi đến khi bà ngoại qua đời, tôi mới có được cơ hội để tự lựa chọn.
Một là đến thành phố lớn tưởng chừng như thiên đường nhưng tương lai lại mịt mờ.
Hai là tiếp tục ở lại thị trấn đầy rẫy khó khăn này, cố gắng chống chọi thêm một năm nữa.
Lựa chọn mà dì nhỏ đưa ra rất hấp dẫn.
Nhưng khi đó tôi đang ở giai đoạn nhạy cảm của tuổi trẻ, thêm vào đó là những ảnh hưởng tiêu cực từ việc dì nhỏ và Vinh Tử Khôn bỏ trốn, khiến tôi rất ghét cái gọi là "ổ giàu có" của nhà họ Vinh.
Cuối cùng, một tuần trước ngày khai giảng, hiệu trưởng gọi điện cho tôi và thông báo tin mà tôi mong chờ từ lâu.
Ông ấy có thể sắp xếp cho tôi chuyển lên lớp 12, nhưng không phải là lớp tốt nhất, có đỗ đại học hay không phải dựa vào chính tôi.
Nhận được tin, tôi không kìm được nước mắt.
Cuối cùng, tôi có thể không cần sự bố thí của người khác, có được một cơ hội để tự mình vươn lên.
Dì nhỏ không thể chấp nhận lựa chọn của tôi.
Sao lại có người từ chối môi trường ưu việt trong tầm tay, mà chọn tiếp tục ở lại nơi tối tăm này để chịu đựng cơ chứ?
20
Dì nhỏ đã quen với cuộc sống của một phu nhân giàu có, nên dù về quê cũng ở khách sạn, hàng xóm chẳng bao giờ gặp được dì.
Ngày cuối cùng trước khi khai giảng, dì nhỏ và tôi ngồi trong quán cà phê của khách sạn.
Một tách trà đắng bằng giá với nửa tháng tiền ăn trong căng tin của tôi.
Dì nhỏ kiên nhẫn dạy tôi cách thưởng thức cà phê.
Tôi chỉ hứng thú với món sandwich.
Dì nhỏ thở dài, nói rằng tôi quá khắt khe với bản thân.
Sau khi bà ngoại qua đời, tiền tiết kiệm trong nhà còn rất ít.